Diệp Quân cau mày, với thực lực hiện giờ của mình, hắn không thể tránh được nhát kiếm này, cũng không thể đỡ được, vì thế hắn lựa chọn không phản kháng.
Bởi vì hắn không cảm nhận được sát ý trong nhát kiếm này.
Kiếm của Việt Kỳ dừng lại khi cách lông mày của Diệp Quân nửa tấc, mà vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh như nước, không chút dao động.
Thấy vậy, Ngu Ngưng nhìn Diệp Quân thật sâu.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Vì sao không tránh?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không tránh được”.
Việt Kỳ nhìn thẳng vào Diệp Quân hồi lâu rồi thu kiếm: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Diệp Quân cười nhẹ: “Diệp Dương”.
Việt Kỳ lại hỏi: “Thân phận thật sự”.
Diệp Quân vẫn đáp: “Diệp Dương”.
Việt Kỳ nhìn hắn chăm chú.
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Việt tông chủ, bà sợ ta gây bất lợi cho Kiếm Tông hay là gây bất lợi cho thư viện?”
Việt Kỳ nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói:”Ta chỉ muốn một nền tảng, Kiếm Tông và thư viện là nền tảng ta muốn, chỉ vậy thôi”.
Việt Kỳ nhìn vào mắt Diệp Quân một lúc rồi mới khẽ gật đầu: “Được”.
Nói rồi bà ta nhìn Ngu Ngưng bên cạnh: “Lát nữa Ngu Ngưng sẽ giới thiệu cho ngươi một số thiên tài và yêu nghiệt, còn nữa, bắt đầu từ bây giờ ngươi, Phó Cát và Trúc Tân đều có thể dùng phòng tu luyện cấp cao nhất của Kiếm Tông, tất cả tài nguyên tu luyện của các ngươi đều do Kiếm Tông cung cấp, vũ khí, công pháp, Kiếm Tông có, các ngươi cứ việc chọn”.
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Đây là điều hắn cần nhất bây giờ.
Việt Kỳ nói: “Đi đi!”
Diệp Quân và Ngu Ngưng ra khỏi đại điện, sau khi ra ngoài, vẻ mặt Ngu Ngưng lạnh như băng, không có cảm xúc.
Diệp Quân cũng không nói gì.
Cứ thế, hai người im lặng đi một lúc, Ngu Ngưng bỗng dừng lại quay người nhìn Diệp Quân, sau đó ném cho hắn một quyển trục: “Trong này có thông tin của thiên tài hàng đầu các châu lớn, ngươi có thể xem của Nam Châu kỹ hơn, đối thủ mạnh nhất của chúng ta lần này là Nam Châu”.
Nói xong cô ấy quay người rời đi.
Diệp Quân đột nhiên gọi: “Ngu cô nương”.
Ngu Ngưng nhìn hắn, Diệp Quân cười: “Có thể nói cho ta thêm về Nam Châu không?”