Diệp Quân cười: “Được”.
Dương Dĩ An cười vui vẻ, cực kỳ phấn khởi.
“Diệp ca!”
Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy Phó Cát chầm chậm đi tới, sau khi được Kiếm Tông đào tạo, bây giờ Phó Cát đã đạt tới cảnh giới Đạo Tiên, chỉ sau An Mộc Cẩn và Diệp Trúc Tân ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.
Phó Cát nhìn Diệp Quân và Dương Dĩ An, cười hỏi: “Hai người định đến Thanh Châu à?”
Diệp Quân gật đầu cười đáp: “Phải, đến đó chơi”.
Phó Cát vội nói: “Vậy tới nhà ta chơi đi? Mẹ ta vẫn luôn nói muốn được tiếp đón mọi người”.
Diệp Quân và Dương Dĩ An nhìn nhau, Diệp Quân đáp: “Được!”
Thấy Diệp Quân đồng ý, Phó Cát rất hưng phấn: “Đi thôi Diệp ca”.
Nói xong y ngự kiếm biến mất ở cuối bầu trời.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó cũng dẫn Dương Dĩ An ngự kiếm bay đi.
Thành Thanh Châu.
Trong một căn nhà đơn sơ, Diệp Quân và Dương Dĩ An ngồi cạnh nhau, trên bàn bày đầy đồ ăn có thịt có rau, vô cùng phong phú, còn có cả bánh bao hấp.
Trước mặt họ là một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân và Dương Dĩ An: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
Diệp Quân không nói gì.
Dương Dĩ An cũng không lên tiếng.
Diệp Quân và Dương Dĩ An như ngồi bàn chông.
Khi xưa họ từng cướp bánh bao của người khác.
Nhất là Dương Dĩ An, tay trái ôm chặt cánh tay Diệp Quân, cúi đầu không nói gì.
Bởi vì cô bé không chỉ cướp một lần mà là rất nhiều lần.
Thấy vẻ mặt người phụ nữ và Phó Cát hơi nghiêm nghị, Diệp Quân cười: “Hình như chưa gặp bao giờ!”
Thím Kiều cười: “Vậy có lẽ là ta nhớ nhầm rồi”.
Nói rồi bà ấy đột nhiên kéo Phó Cát đang ngồi bên cạnh đứng lên, sau đó quỳ trước Diệp Quân và Dương Dĩ An.
Diệp Quân vội vàng đứng lên, nâng lòng bàn tay, một lực nhẹ nhàng nâng hai người dậy.
Diệp Quân sửng sốt: “Thím Kiều, thím làm gì vậy?”
Thím Kiều nghiêm túc nói: “Diệp công tử, Phó Cát nhà ta nói với ta nó có thể đại diện cho Thanh Châu xuất chiến hoàn toàn là nhờ cậu, nếu không có cậu thì không có nó… Ta chỉ là một người phụ nữ, không hiểu gì về người tu luyện, ta… ta lạy cậu”.
Nói xong bà ấy lại định quỳ xuống, nhưng được kiếm ý của Diệp Quân ngăn lại, không thể quỳ xuống.
Thím Kiều rất vui, bởi vì Diệp Quân và Dương Dĩ An ăn hết sạch đồ ăn bà ấy nấu, không chỉ vậy, khi rời đi còn cầm theo mấy cái bánh bao đi”.