Thứ nhất, hắn không có hứng thú với thứ này, thứ hai, hắn biết thực lực hiện tại của bản thân, nếu có thứ này thì sẽ bị đuổi giết.
Nhưng ngay khi hắn nhấc chân chạy, đỉnh Cửu Châu kia cũng đuổi theo.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhất thời không nói nên lời, hắn dừng lại, đỉnh Cửu Châu cũng dừng lại.
Diệp Quân nhìn đỉnh Cửu Châu: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Đỉnh Cửu Châu không nói gì.
Diệp Quân lùi về sau vài bước, đỉnh Cửu Châu cũng bay theo bằng đấy bước.
Diệp Quân im lặng một hồi, rồi cất đỉnh Cửu Châu đi.
Trời cho cơ hội mà không nhận thì sẽ gặp tai họa.
Sau khi cất đỉnh Cửu Châu, hắn đi thẳng vào phòng, sau đó lên giường đi ngủ.
Trời vừa sáng, Diệp Quân bị tiếng gõ cửa đánh thức, đứng dậy mở cửa, chính là đạo sĩ Trương.
Diệp Quân xoa mắt: “Tiền bối?”
Đạo sĩ Trương nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vừa dậy à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Đạo sĩ Trương đang định nói, Diệp Quân mở miệng xen vào: “Tiền bối, đêm qua trong trấn có tiếng nổ rất lớn, là các huynh gây ra à?”
Đạo sĩ Trương khẽ gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân bỗng có hứng thú hỏi: “Tiền bối, các huynh thu được đỉnh Cửu Châu rồi ư?”
Đạo sĩ Trương nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân cau mày: “Không thu được à?”
Đạo sĩ Trương hỏi: “Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Diệp Quân nhíu mày sâu hơn: “Chuyện đặc biệt?”
Đạo sĩ Trương nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đúng vậy.”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Chỉ có ồn ào đêm qua thôi, ngoài ra không có gì khác.”
Đạo sĩ Trương cau mày.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, chính là hòa thượng kia, hòa thượng vừa đến, thần thức của ông ta đã bao lấy Diệp Quân, dưới thần thức của ông ta, Diệp Quân tựa hồ trong suốt.
Chẳng qua, ông ta không thể nhìn thấy bên trong Tiểu Tháp.