Nhưng cả ngày nó chỉ dằm dài với mong muốn được cải tạo.
Thế mà nó đã nằm cả ba kiếp rồi! Đúng là báo ứng mà!
Cũng nhờ thế mà nó mới thật sự hiểu được một điều, dù có dựa vào người mạnh đến mấy cũng không bằng dựa vào chính mình, như thế mới có thể luôn hiên ngang, không bị ai chèn ép.
Chứ giờ nhục quá!
Tháp gia chợt gầm lên, trong người nó bùng lên một tia sáng rực rỡ. Ngay sau đó, nó lao lên trời, tiếp tục tấn công Âm thần hầu.
Thấy Tháp gia lại lao lên, Âm thần hầu vẫn tỏ vẻ coi thường như cũ rồi phất ống tay áo.
Vù!
Một luồng sức mạnh đã đánh Tháp gia bay xa tít tắt.
Không địch lại được!
Âm thần hầu thờ ơ nhìn Tiểu Tháp: “Cứ tưởng ăn to nói lớn thế thì cũng phải tài giỏi thế nào chứ, ai dè toàn làm màu!”
Tháp gia: “...”
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt cất tiếng gọi, sau đó xòe tay ra, Tiểu Tháp đã biến thành một tia sáng rồi chui vào lòng bàn tay hắn.
Diệp Quân nhắm mắt lại rồi nói: “Tháp gia, dung hợp với ta đi!”
Uỳnh!
Tháp gia làm theo ngay, sau đó khí tức của Diệp Quân đã tăng vọt, quanh người tỏa ra các đường kiếm ý khủng bố.
Tu vi hồi phục!
Không phải thiên mệnh giúp hắn, mà là thời gian đã tới.
Một tháng hồi phục tu vi một lần, mỗi lần được một canh giờ.
Hắn cứ tưởng phúc lợi này đã bị cô cô lấy mất, ai dè vẫn còn.
Ngay khi tu vi khôi phục, một luồng kiếm thế mạnh mẽ đã cuốn sạch mọi thứ.
Vì có thêm Tháp gia dung hợp nên khí tức của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Lúc này, Hách Liên Vũ ở gần đó vội nhắc nhở: “Cậu bạn, mau thu khí tức lại, tránh mạo phạm phong ấn Cửu Châu”.
Lúc này, Diệp Quân không ở trong thời không, mà ở tháp Cửu Châu. Sức mạnh của hắn quá lớn, có thể sẽ động chạm tới phong ấn, nếu như vậy thì sẽ bị trấn áp.
Diệp Quân ngẩng lên nhìn trời, sau đó người hắn rung lên và biến thành một đường kiếm bay vào trong thời không.
Diệp Quân đi tới cạnh Diệp An, sau đó hắn đã cảm nhận được sự thân thiết thật sự.
Huyết mạch cùng nguồn gốc!
Đúng lúc này, Táng Cương chợt xuất hiện.
Thấy thế, Diệp Quân cảm thấy hơi nghi hoặc.
Táng Cương nhìn Diệp An đã kích hoạt được huyết mạch phong ma với vẻ thèm khát.