Diệp Quân thoáng do dự rồi nói: “Ta ở lại được không?”
Ông lão lập tức nhăn mặt, mẹ kiếp! Ông ta đánh giá sai về độ dày da mặt của tên này rồi.
Ông ta đã nói đến vậy mà hắn vẫn dám thốt ra câu đó.
Da mặt dày đến đâu đây?
Phạn Thiện cười nói: “Được mà, ông nội ta là người tốt. Ban nãy ông còn bảo với ta trông ngươi sáng sủa như vậy thì chắc nhân phẩm cũng được, chúng ta có thể giúp ngươi”.
Ông lão cạn lời luôn.
Diệp Quân nhìn ông ta rồi hành lễ: “Cảm ơn tiền bối”.
Ông lão càng nhăn mặt hơn.
Sao cháu gái ông ta lại đi giúp người ngoài thế này?
Ông lão gõ tẩu thuốc rồi buồn bực đứng dậy bỏ đi.
Phạn Thiện vội nói: “Ông ơi, ông đã ăn cơm đâu”.
Ông lão: “No rồi”.
Ông lão đi tới cửa thì dừng lại, sau đó lườm Phạn Thiện: “Tức đến no luôn”.
Dứt lời, ông ta đi luôn.
Phạn Thiện le lưỡi, sau đó ngồi xuống cạnh Diệp Quân: “Ông nội tốt lắm, chẳng qua thấy ngươi có lai lịch bất minh nên mới đề phòng thôi”.
Diệp Quân: “Cô không sợ ta là người xấu à?”
Phạn Thiện chợt giơ cái gáo trong tay lên rồi nghiêm túc nói: “Ta đã luyện được mấy chiêu với Chu sư phụ, ngươi mà là người xấu thì ta gõ cho ngươi sưng đầu ngay”.
Phạn Thiện: “Nào, chỉ là đút ăn thôi mà, ta cho cho ăn suốt có sao đâu”.
Diệp Quân: “???”, sau đó nhờ Phạn Thiện mà hắn đã ăn no.
Phạn Thiện dọn dẹp xong thì chợt nhớ ra chuyện gì đó nên nói với Diệp Quân: “À, nghe nói hôm nay có người ở ngoài sắp đến tiểu trấn. Ngươi muốn đi xem không?”
Diệp Quân: “Bên ngoài có người ư?”
Phạn Thiện gật đầu: “Ừ, chúng ta đi xem đi!”
Nói xong, cô ta bỏ cái giẻ lau xuống rồi kéo góc áo Diệp Quân lôi đi.
Diệp Quân: “…”
Tiểu trấn này không lớn, bên trong toàn là nhà sàn, dân số chỉ khoảng vài nghìn người, thi thoảng mới thấy một điện đường bằng đá thô sơ.
Nhưng Diệp Quân phát hiện người ở trấn này đều không có tu vi. Song, hắn thấy vài người đàn ông có khí tức võ giả, rõ ràng họ chỉ tu luyện thể xác đơn thuần, chứ chưa chạm đến cấp “khí”.