Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5176: “Được rồi đấy”.




Hắn phải nghĩ cách rời khỏi đây.





“Dậy rồi à?”



Lúc này, giọng nói của Phạn Thiện chợt vang lên.



Diệp Quân bừng tỉnh khỏi suy nghĩ rồi ngoái lại nói: “Ừm”.



Phạn Thiện nhìn cái cây cổ thụ ở gần đó rồi hỏi: “Ngươi từng tu luyện à?”





Diệp Quân gật đầu.



Phạn Thiện tò mò hỏi: “Ngươi có biết bay không?”



Diệp Quân cười nói: “Có”.



Phạn Thiện sáng mắt lên: “Dạy ta được không?”





Diệp Quân đang định trả lời thì Phạn Thiện lắc đầu: “Không được, ngươi chỉ tập võ thôi chứ có tu luyện khí đâu”.



Diệp Quân an ủi: “Sau này có cơ hội mà”.



Phạn Thiện thở dài nói: “Ai mà biết được, ta đi nấu cơm đây”.



Dứt lời, cô ta rời đi.



“Tiểu huynh đệ!”



Lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.



Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy người gọi hắn chính là cậu thiếu niên mặc cẩm bào mới đến trấn hôm qua.



Người đàn ông trung niên cũng đang đứng phía sau gã.



Diệp Quân: “Có việc gì thế?”



Cậu thiếu niên: “Thanh đoản kiếm với cái tháp hỏng ở thắt lưng ngươi có bán không?”



Nghe vậy, Diệp Quân thoáng cảnh giác. Người này có thể nhìn ra sự phi phàm của kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp thì có khả năng nơi đây thuộc văn minh vũ trụ cấp chín.



Lúc này, cậu thiếu niên lại cười nói: “Ta có thể cho ngươi một cái giá hợp lý”.



Nói xong, gã xoè tay ra, một kim nguyên bảo xuất hiện.

Tiền ở trấn này bằng đồng, bạc và vàng, đồng kim nguyên bảo này đủ cho một nhà năm người sống dư giả hai mươi năm.



Diệp Quân trầm mặc.



Giờ mà hắn từ chối sẽ càng khiến người này chú ý, khéo còn đến cướp cũng nên. Với thể trạng hiện giờ của hắn, cậu thiếu niên mà cướp thì hắn chỉ có mất.



Nghĩ vậy, Diệp Quân nói: “Ta không cần tiền”.



Cậu thiếu niên thoáng ngạc nhiên: “Thế ngươi muốn gì?”



Diệp Quân: “Nếu các hạ có thể khiến đôi tay của ta mọc lại thì ta sẽ tặng cho hai thứ này luôn. Nhưng ta phải nói trước một điều, hai thứ này do tổ tiên nhà ta truyền lại, chúng là thần vật nên có linh tính và biết tự chọn chủ. Nếu đến lúc đó, chúng không chịu đi theo các hạ thì ta cũng không chịu trách nhiệm”.



Thấy Diệp Quân nói năng khí khái, cậu thiếu niên hơi ngạc nhiên rồi cười nói: “Giúp tay ngươi mọc lại không khó, nhưng ngươi khá láu cá. Hai thứ đó do tổ tiên nhà ngươi truyền lại, ta giúp tay ngươi mọc lại rồi mà chúng không chịu theo ta thì ta thiệt à?”



Diệp Quân thoáng kinh ngạc, người ở vũ trụ này khó chơi thế nhỉ!



Hắn cười nói: “Vừa nhìn đã biết huynh đài đây không phải người bình thường, lẽ nào lại không có tự tin đến vậy?”