Vì sự cố ở tường Biên Hoang lúc trước nên người trong trấn đều rất bàng hoàng, họ cho rằng ở đó sắp có gì đấy đánh tới. Vì thế, ai cũng muốn rời đi.
Thiên Thần đương nhiên không thể dẫn tất cả rời đi, tuy gã là hoàng tử nhưng chưa có quyền lực lớn đến vậy.
“Tiểu Thiện tỷ tỷ!”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
Phạn Thiện ngoái lại nhìn thì thấy là Chu Tiểu Man.
Phạn Thiện bước tới gần, sau đó xoa đầu Chu Tiểu Man rồi nói: “Chăm con thỏ ta đưa cẩn thận, biết chưa?”
Chu Tiểu Man: “Tiểu Thiện tỷ tỷ, mọi người đều bảo người trong trấn sẽ chết hết, có đúng vậy không?”
Phạn Thiện trầm mặc.
Chu Tiểu Man thoáng do dự rồi nói: “Ta không muốn chết”.
Phạn Thiện ngoảnh sang nhìn Diệp Quân mà mắt đã rưng rưng.
Diệp Quân im lặng một lát rồi đi tới gần Phạn Thiện, sau đó xoa đầu Chu Tiểu Man và cười nói: “Trong một thời gian ngắn thì ngươi chưa chết được đâu, vì bên đó không đánh đến nhanh vậy được”.
Chu Tiểu Man hỏi: “Thế lâu dài thì sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta chỉ biết chúc ngươi may mắn thôi”.
Chu Tiểu Man: “…”
Phạn Thiện liếc Diệp Quân một cái rồi nói với Chu Tiểu Man: “Tiểu Man, tỷ tỷ rời đi để tu luyện, chờ tỷ tỷ mạnh lên rồi thì sẽ về cứu ngươi”.
Chu Tiểu Man sáng mắt lên nói: “Được ạ”.
Lúc này, Thiên Thần chợt đi tới: “Các vị, thành Biên Hoang có người rất giỏi trấn thủ, vì thế mọi người đừng lo lắng gì hết”.
Nghe thấy thế, mọi người trong trấn đều thở phào một hơi.
Thiên Thần là đại quan từ bên ngoài tới nên lời nói của gã rất có trọng lượng.
Thiên Thần nói với Diệp Quân: “Diệp huynh, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Phạn Thiện rời đi cùng Thiên Thần.
Sau khi họ đi đến cuối đường thì không gian ở phía trước chợt dập dềnh như mặt nước, cảnh tượng này khiến Phạn Thiện kinh ngạc.
Khi họ sắp xuyên qua không gian đặc biệt ấy thì có một thị vệ chợt chặn họ lại, sau đó hành lễ với Thiên Thần: “Cửu điện hạ”.
Thiên Thần cười nói: “Ta dẫn hai người đi”.
Thị vệ có vẻ khó xử.
Thiên Thần: “Cương Trầm, ngươi có một đệ đệ tên là Cương Bản đúng không?”