Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Lúc này, Phạn Thiện chợt chạy tới trước một bục đá, sau đó nhìn thần vật bên trong rồi phấn khích hỏi: “Đây là thứ gì thế?”
Diệp Quân đi tới gần cô ta, sau đó nhìn vào trong cột sáng thì thấy có một móc có màu sắc như cầu vồng, trông rất đẹp mắt.
Người phụ nữ xinh đẹp ban nãy đã đi tới rồi giới thiệu: “Thứ này tên là Thần Hồng Câu, là linh khíTạo Hoá, được đúc bằng tinh thạch thái linh và bạc. Khi sử dụng, nó sẽ loé lên ánh sáng như cầu vồng và có uy lực rất lớn”.
Phạn Thiện hào hứng khen: “Đẹp quá!”
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười nói: “Đúng vậy, phụ nữ dùng là thích hợp nhất”.
Phạn Thiện vô thức hỏi: “Bao nhiêu tiền đồng thế?”
Người phụ nữ xinh đẹp chợt sững người.
Diệp Quân: “Tiền đồng ở đây không mấy ai dùng, hầu hết đều tiêu tinh thạch”.
“À!”
Phạn Thiện có chút thất vọng nhìn thần vật đó.
Diệp Quân cười nói với người phụ nữ xinh đẹp: “Món này hết bao nhiêu tiên tinh Tạo Hoá?”
Người phụ nữ: “120 nghìn”.
Những 120 nghìn!
Diệp Quân vội nhìn vào trong nhẫn, sau đó lắc đầu nói: “Không đủ tiền”.
Số tiên tinh Tạo Hoá trong chiếc nhẫn mà Thiên Thần đưa cho Diệp Quân không ít, có hơn 60 nghìn, nhưng món này những 120 nghìn nên chắc chắn hắn không thể mua nổi.
Phạn Thiện kéo tay Diệp Quân rồi nói: “Ta chỉ xem thôi, không muốn mua đâu”.
Diệp Quân: “Thế thì xem tiếp đi”.
“Ặc!”
Phạn Thiện mỉm cười rạng rỡ.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Diệp Quân và Phạn Thiện, sau đó mỉm cười chứ không cấm cản gì họ, thậm chí còn đi rót nước cho họ.
Tuy chỉ là nhân viên bán hàng, nhưng cô ấy biết rõ không được coi thường bất kỳ ai.
Phải hoà nhã với tất cả mọi người.
Diệp Quân nhận lấy cốc nước rồi nói: “Cảm ơn”.
Người phụ nữ: “Việc nên làm thôi, hai vị cứ xem đi, nếu có gì cần thì cứ gọi ta, ta là Tiểu Tịnh”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Người phụ nữ gật đầu rồi quay đi làm việc của mình.
Phạn Thiện nhìn thần vật trong cột sáng ấy rồi nói: “Không ngờ lại có thứ đẹp đến vậy”.
Diệp Quân: “Vũ trụ này rất lớn nên còn nhiều thứ đẹp hơn lắm, sau mà có cơ hội ta sẽ dẫn cô đi xem”.
Phạn Thiện sáng mắt lên: “Thật nhé!”
Diệp Quân: “Đúng là đẹp thật!”