Thấy người đàn ông thừa nhận thân phận, ý chí Đại Đạo lập tức có vẻ kiêng dè.
Nghịch Đạo Hình Đồ.
Thời đại nay đã rất nhiều người quên đi con người này, nhưng nó thì biết. Người này đã là cường giả đỉnh cao của văn minh vũ trụ cấp chín từ khi nó còn chưa quản lý nền văn minh này. Hơn nữa, ông ta còn là một kẻ nghịch đạo, từng một mình tấn công cả văn minh vũ trụ cấp mười.
Hơn thế nữa, sau khi tấn công Đại Đạo của văn minh vũ trụ cấp chín thì mới đến cấp mười. Có thể nói, nếu không nhờ người này thì chưa chắc nó đã đủ khả năng nắm giữ văn minh vũ trụ cấp chín.
Nó không ngờ người này vẫn còn sống.
Nghịch Đạo Hình Đồ tiến lên trước một bước, vừa định ra tay nhưng chợt nghĩ gì đó nên ngoái lại nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Cậu Dương, cậu đi về phía bên phải đi, đại ca đang chờ”.
Diệp Quân nhìn ý chí Đại Đạo và yêu vương Thái Cổ, Nghịch Đạo Hình Đồ cười nói: “Cậu cứ đi đi, bọn này với ta chỉ như muỗi thôi, không phải lo”.
“Hỗn láo!”
Ý chí Đại Đạo không thể chấp nhận được lời sỉ nhục ấy nên quát lớn, sau đó tung một quyền về phía Nghịch Đạo Hình Đồ.
Nghịch Đạo Hình Đồ vung tay lên, ý chí Đại Đạo đã bị đánh bay.
Sau khi dừng lại, nó sững sơ nói: “Ngươi...”
Nghịch Đạo Hình Đồ liếc nó một cái: “Ngươi kém xa người tiền nhiệm đó”.
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân, gương mặt vốn lạnh lùng chợt mỉm cười nói: “Mời!”
Diệp Quân không nhì nhằng nữa mà chắp tay nói: “Cảm ơn tiền bối”.
Dứt lời, hắn ngự kiếm bay đi, loáng cái đã biến mất.
Thái Cổ Khưu híp mắt lại, sau đó cất bước định ngăn Diệp Quân lại. Nhưng lúc này đã có một luồng khí tức mạnh mẽ chặn đứng ông ta lại.
Thái Cổ Khưu ngoái đầu nhìn thì thấy Nghịch Đạo Hình Đồ đang lườm mình.
Nghịch Đạo Hình Đồ cũng nhìn lại với vẻ không hề sợ hãi, ông ta không sợ Nghịch Đạo Hình Đồ nên lập tức nắm chặt tay phải lại, vô vàn sức mạnh tích tụ. Ông ta đang định ra tay thì có một tia sáng trắng đáp xuống bên cạnh.
Tia sáng tản đi, Cửu Châu Chủ chầm chậm đi tới.
Cửu Châu Chủ nhìn Nghịch Đạo Hình Đồ rồi bình tĩnh nói: “Để họ đi đi!”
Thái Cổ Khưu nhíu mày vì thấy hơi khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều mà buông tay rồi phân tán sức mạnh đi.
Ý chí Đại Đạo cau có, nó định nói gì đó nhưng thấy sắc mặt của Cửu Châu Chủ xong thì đành im. Vì nó biết Cửu Châu Chủ nói vậy chắc chắn là ý của Tổ Đạo.
Thượng Thương Chủ xuất hiện bên cạnh Nghịch Đạo Hình Đồ, ông ta cười nói: “Tứ ca, sao đến muộn thế?”
Nghịch Đạo Hình Đồ: “Vướng chút việc”.
Thượng Thương Chủ gật đầu, sau đó liếc nhìn nhóm ý chí Đại Đạo: “Định xử lý hội này thế nào?”
Nghịch Đạo Hình Đồ cũng nhìn theo rồi nói: “Để xem đã, thích đánh thì đánh, sao cũng được”.
Nhóm Cửu Châu Chủ không hề có ý định ra tay.
Thấy vậy, Nghịch Đạo Hình Đồ cũng thôi, sau đó biến mất cùng Thượng Thương Chủ.
Hai bọn họ đi rồi, ý chí Đại Đạo không nhịn được hỏi: “Tại sao lại thả họ về Thiên Mộ?”
Cửu Châu Chủ: “Đánh cả cụm không phải tốt hơn à?”
Ý chí Đại Đạo ngẩn ra rồi bật cười: “Đám nghịch chủng này đáng phải chết lâu rồi”.