Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5694: Mặt Mục Khoản trắng bệnh.




Một bát mì nóng hỏi được bưng lên, sau khi ông chủ đặt bát mì xuống, ông ta cất bát hai người đã ăn xong đi, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười rạng rỡ, trước mặt hai người họ có mấy bát mì, chắc là vì ngon!

Toại Cổ Kim bưng bát mì nóng hổi đến trước mặt, trước tiên cô ta bưng bát mì lên húp một ngụm nước, động tác rất uyển chuyển, uống xong bắt đầu ăn mì.

Đối với cô ta, ăn mì là một chuyện vô cùng mới mẻ, ăn mì với một người đàn ông là điều mà cô ta chưa từng làm trước đây.

Bởi vì cô ta là người rất quý trọng thời gian, từ sau khi lên nắm quyền, với cô ta mà nói, nền văn minh Toại Minh là tất cả mọi thứ của cô ta, mỗi ngày đều mưu tính vì tương lai của nền văn minh Toại Minh, sao có thời gian dạo phố ăn mì chứ?

Nếu như lần này không phải Diệp Quân mời, cô ta cũng không có hứng thú ra ngoài, chẳng qua, bây giờ cô ta cảm thấy, đi chậm một chút, cũng tốt.

Ngồi bên cạnh, Diệp Quân nghe thấy lời Toại Cổ Kim nói, lập tức rơi vào trầm tư.

Lời nói của Toại Cổ Kim, với hắn mà nói, cũng không thể nói là khai sáng, bởi những vấn đề này, hắn cũng đã từng nghĩ đến, nhưng không nghĩ sâu mà thôi.

Trong lòng mỗi người thường có những điều không muốn đối mặt.

Sở dĩ hôm nay hắn hỏi Toại Cổ Kim chuyện này, vì bây giờ hắn thực sự rất mệt mỏi.

Phải nghĩ cách nâng cao thực lực, còn phải đối mặt với chủ nhân bút Đại Đạo, và còn phải đối mặt với trật tự của chính mình, bất kể là cái nào, đều tốn rất nhiều tinh lực và tâm huyết của hắn.

Với hắn mà nói, năng lực bây giờ của hắn đã gần như cực hạn.

Bởi vì hắn biết rõ, một khi chủ nhân bút Đại Đạo ra tay, với trạng thái của hắn bây giờ, căn bản không thể đánh lại.

Phản kháng?

Hắn cũng muốn phản kháng, nhưngnhư Toại Cổ Kim nói, cho dù bây giờ hắn dung hợp hoàn toàn ba loại huyết mạch, hắn cũng không đánh thắng được chủ nhân bút Đại Đạo, đừng nói đến chủ nhân bút Đại Đạo, những vị văn minh chủ chưa từng xuất hiện kia, hắn cũng không có khả năng đánh lại.

Khi con người đã đến tuổi trung niên, nghĩ đến tương lai, cũng cảm thấy vô cùng bất lực.

Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Ta muốn quay về hệ Ngân Hà.”

Toại Cổ Kim nhìn hắn.

Diệp Quân cười nói: “Không có ý gì đâu, chẳng qua cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi cho khỏe thôi.”

Toại Cổ Kim không nói gì.

Diệp Quân thấy cô ta không nói gì, có hơi thất vọng, cũng hơi mất mát, nhưng sau khi suy nghĩ đã thay đổi ý nghĩ, đây là việc của mình, sao có thể để người khác giúp mình chứ?

Như cô ta đã nói, chỉ khi mình đủ tốt, đủ mạnh mẽ thì người khác mới thực sự nhận ra mình.

Diệp Quân quét hết suy nghĩ chán chường lúc trước, hắn nhìn Toại Cổ Kim, cười nói: “Còn muốn ăn nữa không?”

Toại Cổ Kim lắc đầu.

Diệp Quân lấy ra một viên tiên tinh rồi đặt lên bàn: “Vậy chúng ta đi thôi,”

Hai người đứng dậy rời đi.

Lúc này, ông chủ đột nhiên đi đến, cười nói: “Công tử, phu nhân, ăn ngon không?”

“Phu nhân!”

Toại Cổ Kim lập tức nhíu mày, cái nhíu mày này, như có khí thế không giận mà uy, làm ông chủ nhất thời bị dọa sợ đến mức run rẩy: “Phu nhân, sao vậy?”

Thấy vẻ mặt Toại Cổ Kim không đúng, Diệp Quân vội vàng nói: “Không có gì, chúng ta ăn rất ngon, ngươi đi làm việc của mình đi.”

Vừa nói, hắn vừa kéo Toại Cổ Kim đi.

Đi được một đoạn, Toại Cổ Kim mới thoát khỏi tay hắn, trên mặt có tầng sương bao phủ, cách xa ba thước cũng có thể cảm nhận được cái lạnh.

Diệp Quân bỗng lấy ra một xâu kẹo hồ lô đưa cho cô ta: “Thử xem, đây là quả hồ lô của hệ Ngân Hà.”

Toại Cổ Kim không thèm để ý đến hắn.

Diệp Quân cười nói: “Thử chút thôi.”

Toại Cổ Kim vẫn không để ý đến hắn, bước nhanh về phía trước.

Diệp Quân không biết phải làm sao, đành phải đi theo.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến thư viện Quan Huyên.

Trong thư viện.

Toại Cổ Kim đi đến bàn làm việc của Mục Khoản, ngồi xuống, lật xem sổ ghi chép trước mặt.

Mục Khoản cung kính đứng bên cạnh, có hơi thấp thỏm.

Đối mặt với Toại Cổ Kim, cô ta thực sự rất sợ hãi, người phụ nữ này giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Một lát sau, Toại Cổ Kim nói: “Trước tiên nói về ưu điểm, trong khoảng thời gian này, Quan Huyên Giới đã ổn định hơn rất nhiều, điểm này ngươi làm rất tốt, nhưng mà, khi nói đến việc huy động quần chúng, ngươi làm chưa tốt lắm, vẫn còn quá nhân từ và lề mề.”

Mục Khoản do dự, sau đó nói: “Toại các chủ, ta lo lắng nếu hăng quá thì sẽ hóa dở, sợ rằng sẽ phản tác dụng.”

Toại Cổ Kim nhìn Mục Khoản: “Bây giờ vũ trụ Quan Huyên có bao nhiêu Đại Đế?”

Mục Khoản nói: “Có ba trăm bảy mươi hai vị.”

Toại Cổ Kim nói: “Lúc ở Thập Hoang, các ngươi có bao nhiêu vị?”

Mục Khoản nói: “À...”

Toại Cổ Kim nhìn cô ta: “Ngươi biết hiện tại Viện trưởng của ngươi còn bao nhiêu thời gian không? Thời gian của hắn không còn nhiều nữa. Cộng chủ thần điện sẽ sớm xuất hiện, khi đó, cuộc chiến tranh giành Đại Đạo sẽ mở ra, vô số đối thủ thần bí sẽ thi nhau xuất hiện, trong lúc Viện trưởng của các ngươi tranh giành Đại Đạo, các ngươi cứ đứng nhìn như vậy sao?”

Không đợi Mục Khoản lên tiếng, cô ta nói thêm: “Có gì mà hăng quá hóa dở chứ? Những gì bọn họ có bây giờ, là ai cho? Là Viện trưởng các ngươi cho. Trên đời này làm gì có việc chỉ nhận mà không trả chứ? Nếu có người như vậy, sao phải giữ hắn lại?”

Mục Khoản muốn nói nhưng rồi thôi.

Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Linh.”

Bên cạnh cô ta, thời không khẽ run lên, một cô gái chậm rãi bước ra.

Toại Cổ Kim nói: “Từ giờ trở đi, dừng các việc mà ngươi đang làm, bây giờ dẫn người của ngươi tạm thời tiếp quản nội các của thư viện Quan Huyên.”

Cô gái tên Linh thi lễ: “Tuân lệnh.”

Mặt Mục Khoản trắng bệnh.

Toại Cổ Kim hơi tức giận nói: “Tư tưởng, bây giờ còn chưa thống nhất được toàn bộ tư tưởng của vũ trụ Quan Huyên, đúng là ngu xuẩn, nếu đám người phía dưới không ý thức được lợi ích của bọn họ đang gắn liền với Viện trưởng, vậy cho dù Viện trưởng của các ngươi có làm nhiều hơn thế nữa, cũng đều vô ích, bản chất con người là vậy, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ, người thật sự hiểu được việc cảm ơn càng ít!”

Giọng Mục Khoản run rẩy nói: “Toại các chủ, xin hãy cho ta thêm một cơ hội.”

“Ngươi đang nghĩ vậy gì?”

Toại Cổ Kim nhìn thẳng vào mắt Mục Khoản, không nể nang nói: “Lần đầu tiên gặp ta, ngươi nói thế nào? Ngươi không nhận ra lúc đó ta đã cho ngươi cơ hội rồi sao?”

Giọng Mục Khoản vẫn run run: “Toại các chủ, ta...”

Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không phải ngươi không muốn làm, mà là ngươi không có năng lực, bây giờ ngươi vẫn nghĩ cho gia tộc nhiều hơn, ngươi chỉ nhìn thấy trước mắt, muốn an phận thích an nhàn, mà không nhìn rộng ra, càng không đứng trên góc độ Viện trưởng của ngươi mà quan sát, nếu ngươi chỉ quản lý một viện và một phủ thì ngươi miễn cưỡng có thể làm được, nhưng nếu quản lý toàn bộ vũ trụ, thì không được, vì nể mặt Viện trưởng, ta sẽ cho ngươi thêm cơ hội, từ giờ trở đi, ngươi phải đi theo người của ta để học tập, nếu học tốt, thì ở lại, còn không tốt, vậy mời ngươi rời đi.”

Mục Khoản kích động nói: “Cảm ơn, Các chủ.”

Toại Cổ Kim đi đến trước bàn gần đó, cô ta dùng thần thức đảo qua, toàn bộ nội dung cuốn sách hiện lên trong đầu, một lúc sau, cô ta nhìn về phía Linh: “Bắt đầu từ các học sinh trong thư viện, những học sinh luôn sùng bái Viện trưởng, cần phải biết chuyện, phải để cho mọi người trong vũ trụ Quan Huyên hiểu, nếu Viện trưởng của bọn họ thất bại, thì tất cả sẽ biến mất, Cựu Thổ sẽ không dung thứ cho bọn họ, đây không phải hù dọa, mà là lời nói thật.”

Linh cung kính nói: “Các chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ xử lý tốt chuyện này.”