Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5713: Trong đó có một đứa trẻ.




Người đàn ông áo xanh cười: "Được, nể mặt hai cha con cháu đó".

Nói rồi, ông ấy xoay người nhìn Thương Hồng Y, lúc này Thương Hồng Y đã vô cảm quỳ tại chỗ.

Ông ấy giơ tay tát một cái.

Bốp!

Theo tiếng vang lanh lảnh này, cả khuôn mặt Thương Hồng Y lập tức bị tát nát bét.

Mọi người: "..."

Người đàn ông áo xanh hạ mắt nhìn xuống cô ta: "Thứ phụ nữ miệng lưỡi ti tiện, đáng đánh, quỳ ở đây cho ta, quỳ đến khi tuổi thọ ngươi tiêu hao hết".

Nói xong, ông ấy lại nhìn hai cường giả thủy tổ ở phía sau chủ nhân bút Đại Đạo, hai người họ thấy người đàn ông áo xanh nhìn mình thì tái mặt, một khắc sau đầu đã lìa khỏi thân.

Giết tỏng nháy mắt!

Người đàn ông áo xanh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: "Hôm nay tạm tha cho mạng chó của ngươi, nếu cháu ta lần sau đã đầu hàng rồi mà còn đuổi tận giết tuyệt thì ta cũng sẽ nhổ sạch tất cả gốc gác của ngươi đấy".

Nói rồi, ông ấy lại nhìn Toại Cổ Kim ngồi trên trên thần tọa chủ chung ở phía xa, vẻ mặt Toại Cổ Kim bình tĩnh, mà ở đây ngoại trừ ba người Diệp Quân và Nhất Niệm ra, cũng chỉ có cô ta là không quỳ.

Người đàn ông áo xanh đột nhiên cười to rồi nói: "Cháu trai, ông nội phải đi rồi".

Dứt lời, ông ấy lập tức hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở nơi cuối chân trời.

Cách đó không xa, cô gái váy trắng cũng quay đầu nhìn Toại Cổ Kim mà không nói gì, bà ấy dẫn Diệp Quân và Nhất Niệm đi về phía xa, không bao lâu, họ đã đi khuất.

Mà lúc này, những người đang quỳ kia mới chậm rãi đứng lên, trên mặt họ vẫn còn đong đầy nỗi khiếp sợ.

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn vào trong trời sao xa xôi, một lát sau ông ta thu tầm mắt lại, sau đó nhìn Thương Hồng Y đang có sắc mặt vô cùng khó coi: "Ta đã nói với ngươi là đừng tự tiện hành động, nhưng ngươi không chịu nghe lời..."

Nói rồi, ông ta như ý thức được điều gì đó mà bỗng thấy sợ hãi.

Thương Hồng Y vẫn quỳ, mặt không hề cảm xúc.

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên quay đầu nhìn Toại Cổ Kim đang ở trong thần điện chủ chung ở phía xa, ông ta nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu rồi mới nói: "Hay, hay lắm, ta cứ nghĩ tại sao cô ta lại nổi điên cắn loạn như thế, thì ra... Cô ta là người của ngươi! Toại Cổ Kim, hai người các ngươi diễn rất tròn vai!"

Thương Hồng Y là người của Toại Cổ Kim?

Mọi người đều sửng sốt, đua nhau nhìn về phía Thương Hồng Y, Thương Hồng Y vẫn vô cảm như cũ.

Toại Cổ Kim nhìn chủ nhân bút Đại Đạo mà không nói gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm cô ta: "Ngươi không muốn làm quân cờ, ngươi muốn thành người đánh cờ... Nực cười, ngươi cảm thấy mình có năng lực đó không?"

Toại Cổ Kim vẫn không nói gì, cô ta chỉ chậm rãi đứng lên, sau đó xòe tay ra.

Ầm ầm!

Đột nhiên, toàn bộ vũ trụ vang lên một tiếng vang đinh tai nhức óc.

Chỉ thấy toàn bộ tinh cầu Cựu Thổ đang chậm rãi bay lên trời, cùng lúc đó, thần điện chủ chung cũng chậm rãi bay lên trời.

Cô ta muốn đưa toàn bộ Cựu Thổ phi thăng!

Lúc này đây, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.

Bọn họ không ngờ thực lực của Toại Cổ Kim lại kinh khủng đến thế...

Chủ nhân bút Đại Đạo cũng có chút khiếp sợ, ông ta nhìn chòng chọc vào Toại Cổ Kim: "Ta biết thực lực của ngươi không thua kém gì Bi Tâm Từ, nhưng ngươi thật sự nghĩ mình có năng lực so tay với ta?"

Toại Cổ Kim không nói gì, cô ta cũng không nhìn chủ nhân bút Đại Đạo mà vẫn tiếp tục khởi động sức mạnh, thần điện chủ chung và Cựu Thổ vẫn đang tiếp tục chậm rãi bay lên.

Ánh mắt của chủ nhân bút Đại Đạo dần lạnh đi: "Đúng là buồn cười, ngươi nghĩ dựa vào thực lực của mình là có thể dẫn theo toàn bộ Cựu Thổ đột phá giới hạn văn minh, đi đến Vũ Trụ Chủ? Vị chủ chung của văn minh Tổ năm đó mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn thất bại, ngươi..."

Nói đến đây, ông ta dừng lại.

Bởi vì Toại Cổ Kim căn bản không thèm để ý đến ông ta.

Lần này chủ nhân bút Đại Đạo thật sự nổi giận, ông ta chậm rãi siết tay phải lại, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên bao trùm ra khắp đất trời.

Chỉ là một luồng khí tức thôi đã trấn áp hết tất cả cường giả trong đất trời nơi đây!

Bao gồm cả khí thế khủng bố Toại Cổ Kim đang tản ra.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim, châm chọc nói: "Ngươi muốn làm người đánh cờ? Ngươi cảm thấy mình có năng lực đó không?"

Toại Cổ Kim nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: "Sở dĩ ngươi muốn có thần tọa chủ chung này là vì trong nó có một quyền 'Kinh Phá Bích' đúng không?"

Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức cả kinh: "Sao ngươi biết... Ngươi rốt cuộc là ai!"

Lúc này trong mắt ông ta đã không thể che dấu sự khiếp sợ.

Kinh Phá Bích!

Đó là thứ người ở nền văn minh phía dưới này biết được!

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: "Kinh Phá Bích hoàn chỉnh có thể phá vỡ kết giới giả lập cùng thực tại, vượt qua thế giới hư cấu, trở thành người ở ngoài giới hạn... Ngươi bày ra một trận cờ lớn như vậy, thật ra mục đích không phải là phá nát đạo tâm của Diệp Quân, mà là muốn có được Kinh Phá Bích. Nhưng ngươi biết nếu như không có Diệp Quân, ngươi căn bản không thể tới gần được thần tọa chủ chung này".

Sau khi khiếp sợ, chủ nhân bút Đại Đạo đã trấn định lại, châm chọc cô ta: "Chẳng phải ngươi cũng lợi dụng hắn à? Nếu như không có hắn dẫn ngươi đến trước thần tọa chủ chung này, thay ngươi gánh lấy nhân của của Kinh Phá Bích, ngươi có thể ngồi lên đó được không?"

Toại Cổ Kim sầm mặt lại, không nói gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: "Không ngờ phía trên lại có kẻ vươn tay dài đến mức này, ta cũng rất tò mò thân phận thật của ngươi..."

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Ngươi giỏi tính toán như vậy mà, sao không đoán thử đi?"

"Ha ha!"

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: "Toại Cổ Kim, chắc ngươi quên một chuyện rồi. Tuy rằng ngươi và ta đều không phải bản thể chân chính, nhưng thực lực của ta vẫn cao hơn ngươi vô cùng, hơn nữa muốn vào Vũ Trụ Chủ phải trải qua ba nghìn kiếp Đại Đạo, một kiếp là một nhân quả, với thực lực của ngươi, đừng nói là ba nghìn kiếp, cho dù là một kiếp ngươi cũng không chống đỡ được".

Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn ông ta, không nói gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào cô ta, im lặng một lúc, ông ta đột nhiên xòe tay ra, trong phút chốc, từng luồng hơi thở đáng sợ dần hội tụ lại trong thiên địa.

Lúc này, tất cả cường giả ở đây đều cảm nhận được sự tuyệt vọng.

Đứng trước cỗ khí tức này, bọn họ căn bản không hề có suy nghĩ sẽ phản kháng.

Toại Cổ Kim cũng không phản kháng, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi đặt tay lên bụng mình.

Chủ nhân bút Đại Đạo đầu tiên là ngẩn ra, một khắc sau, ông ta như ý thức được gì đó mà sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, vội vàng thu tay lại, các hơi thở khủng bố trong thiên địa lập tức thối lui như thủy triều rút nước, biển mất không thấy đâu.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Toại Cổ Kim, huyết sắc trên mặt như bị rút sạch, trắng bệch như tờ giấy, ông ta cười gằn, giơ hai ngón tay cái lên: "Đỉnh đỉnh đỉnh, thật sự đỉnh, được lắm, lấy 'thân' nhập cục, xoay chuyển càn khôn, từ quân cờ trở thành người đánh cờ... Ngươi thật sự quá đỉnh... Lợi hại lắm!"

Toại Cổ Kim không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

Trong đó có một đứa trẻ.

Là huyết thống của nhà họ Dương.

Mẹ nhờ vào phú quý của con.

Lần này, vạn kiếp cũng không dám xâm phạm cô ta!