Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5802: Đây rốt cuộc là nơi nào?




Mặc dù đã đầu hàng, nhưng ánh sáng mặt trời gay gắt vẫn rơi xuống!

Ầm ầm ầm!

Chủ nhân bút Đại Đạo như một con cá chết, bị người ta dùng búa đập dữ dội, lúc mới bắt đầu, còn có thể lăn qua lăn lại co giật mấy phát, về sau, đã nằm ngay đơ rồi.

Còn mọi người xung quanh thì đều chẳng thèm nhìn tới vị trí này của ông ta, tiếp tục vùi đầu đào mỏ, hiển nhiên, loại chuyện này thường xuyên xảy ra ở đây rồi.

Nên nói, chỉ cần là người mới tới, căn bản đều sẽ xuất hiện tình huống này, sau khi bị đánh đau một trận, nếu có thể gắng gượng, thì sẽ trở nên thành thật.

Cũng biết qua bao lâu, ánh mặt trời chói chang mới từ từ biến mất.

Chủ nhân bút Đại Đạo nằm bò trên đất không động đậy.

Đúng lúc này, một luồng kim quang giáng từ trời xuống, rơi thẳng vào cạnh chủ nhân bút Đại Đạo, kim quang tản đi, một người đàn ông xuất hiện, y nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó đỡ chủ nhân bút Đại Đạo dậy đi về nơi xa.

“Tên tham ăn kia lại muốn được no nê thỏa thích rồi.”

Ở đó, có người thợ đào mỏ đột nhiên thở dài.

Nghe thấy âm thanh này, chủ nhân bút Đại Đạo đang giả chết đột nhiên đột nhiên, ông ta vội từ từ giơ hai tay lên, yếu ớt nói: “Còn… Còn sống đây…”

Người đàn ông cau mày, sau đó quăng ông ta sang một bên như quăng con chó chết: “Làm việc đi.”

Chủ nhân bút Đại Đạo yếu ớt thật sự tức lắm rồi!

Đây chính là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh đấy!

Mẹ nó!



Cái tên Diệp Huyên đáng chết!

Ông ta thật sự rất hận!

Chơi ông ta một phát như vậy.

Sức mạnh đạo pháp của ông ta đã biến mất, mặc dù thực lực vẫn còn, nhưng đã giảm mạnh…

Bị bóc lột quá nặng rồi.

“Hả?”

Đúng lúc này, sau người đột nhiên có âm thanh lạnh lùng của người đàn ông truyền đến: “Còn lề mề nữa, lập tức kéo đi cho chó ăn.”

Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi suy nghĩ, cầm cái cuốc trước mặt lên, sau đó bắt đầu đào.

“Mẹ nó!”

“Anh hùng không chịu thiệt trước mắt!”

“Đàn ông cơ được dãn được!”

“Không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước!”

Chủ nhân bút Đại Đạo vừa đào vừa tự an ủi mình.

Thấy chủ nhân bút Đại Đạo thành thật rồi, lúc này thị vệ kia mới rời đi.

Chủ nhân bút Đại Đạo đào mãi, chẳng mấy chốc, ông ta đã đào được một viên tinh thạch màu tím to bằng nắm tay, lúc nhìn thấy viên tinh thạch màu tím này, ông ta lập tức ngơ ngẩn, kinh ngạc nói: “Lại có thể là ‘tinh linh thạch’…”

Nói rồi, ông ta bỗng ngẩng đầu nhìn khu mở trước mắt: “Đây chính là ‘mỏ tinh linh thạch’ trong truyền thuyết!”

Trong âm thanh lộ ra một tia nghiêm trọng.

Tinh linh thạch!

Đó là một sự tồn tại còn quý giá hơn cả tổ linh thạch cực phẩm, là thứ được vô số ánh sáng ngôi sao trong Vũ trụ Chủ ngưng tụ thành, đương nhiên, muốn ngưng tụ ra loại tinh linh thạch này, không thể chỉ có mỗi ánh sáng ngôi sao, còn cần một thứ cực kì cực kì quan trọng, đó chính là thần mạch linh tổ trong truyền thuyết.

Còn thần mạch linh tổ…

Thứ đồ chơi này, tới cả ông ta cũng chỉ thấy có hai mạch.

Một mạch là ở trong một thế giới văn minh đặc biệt cực kì xa vời, còn một mạch là cái của nhà họ Dương.

Đương nhiên, cái của nhà họ Dương đã không thể coi là linh tổ bình thường nữa, cấp bậc bây giờ của mạch đó, tới cả ông ta cũng không biết.

Không còn cách nào, người đứng sau mạch đó quá cứng.

Mà vùng mỏ dưới chân lại có linh tổ!

Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức kết luận!

Nếu không có linh tổ, căn bản không thể sinh ra mạch mỏ lớn như vậy, hơn nữa, nếu bên dưới này không có linh tổ, bọn họ hoàn toàn không cần phải đào từ từ như vậy, vì có linh tổ ở đây, nếu dùng sức mạnh đạo pháp để đào, rất có thể sẽ dọa linh tổ ngủ say ở đây chạy mất!

Linh tổ!

Loại sinh linh cấp bậc này, thật ra rất khó chịu đầu hàng, hơn nữa, thân có số mệnh cuồn cuộn, trừ khi tự bản thân nó bằng lòng đi theo, nếu không, nếu cưỡng ép thu phục nó, ắt sẽ bị cắn trả.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo trầm xuống, vì thế lực có thể chiếm đoạt khu mỏ này làm của riêng chắc chắn không phải thế lực bình thường, hơn nữa, thực lực của những người xung quanh đều không tầm thường, đặc biệt là cái nắng thiêu đốt trên đỉnh đầu kia…

Suy nghĩ, ông ta ngẩng đầu nhìn, mặt trời chói chang kia đang lơ lửng ở đó.

Với kiến thức của ông ta, tất nhiên có thể phát hiện ra, mặt trời chói chang này thực ra không phải thứ của tự nhiên, mà là do con người tạo thành, đây là một loại kĩ thuật đạo pháp, hơn nữa, trình độ còn cực cao, khủng bố nhất là, cái này còn có thể chỉ là đối phương tiện tay làm ra thôi…

Mẹ nó!

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Chủ nhân bút Đại Đạo hơi nghi hoặc.

Nền vũ trụ văn minh mà tới cả ông ta cũng chưa từng thấy, thật sự rất ít, hơn nữa còn là loại văn minh bậc cao này.

Như nghĩ tới gì đó, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức trở nên âm u, thật ra ông ta khá sợ Diệp Huyên ở sau lưng chơi chiêu bẩn thỉu gì đó.

Nhưng nghĩ lại, thì cảm thấy không thể nào, vì sở dĩ lần này Diệp Huyên làm như vậy, chính là muốn chủ nhân bút Đại Đạo ông ta thua cũng phải thua tâm phục khẩu phục, nếu muốn chơi chiêu bẩn, ông ta sẽ không phục.

Cũng thế, nếu ông ta muốn chơi chiêu bẩn, Diệp Quân và Diệp Huyên chắc chắn cũng sẽ không phục.

Đúng lúc này, một luồng thần thức vô hình rơi xuống người ông ta, ông ta vội thu hồi suy nghĩ, cầm cuốc đi đào mỏ.

Mỏ này không dễ đào, khu vực này nằm ở vùng đất cực lạnh, ngôi sao ngày dồn tháng chứa, vẻ ngoài đã bị một tầng ngôi sao tinh băng dày che phủ, cực kì dày, còn bọn họ thì không thể dùng toàn bộ sức mạnh của mình, trên chân họ đeo một cái dây xích sắt đỏ như máu, là muốn hạn chế bọn họ phát huy sức mạnh, bọn họ chỉ có thể phát huy sức mạnh có hạn, vừa đủ để đào mỏ…

Chủ nhân bút Đại Đạo vẫn thấy tức!

Quá tức!

Ông ta đường đường là chủ nhân bút Đại Đạo, lại bị đối xử như vậy!

Vô cùng nhục nhã!