Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5829: Đúng thật"




Lúc này đây, trong lòng cô ta ngập tràn sự tò mò, đồng thời cũng có chút lo lắng, bởi vì cô ta nhớ đến câu nói lúc trước của Diệp Quân: Hắn được người nhà phái đến đây lịch luyện.

Dám để con mình đến đây rèn luyện...

Lẽ nào người nhà của hắn còn mạnh hơn cả Đế quốc?

Tang Hàn không dám nghĩ sâu hơn nữa, cô ta chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân.

Cơ Vô Trần đột nhiên cười nói: "Diệp huynh, huynh là người đầu tiên dám nói thẳng ra trước mặt ta như vậy, huynh nói tiếp đi".

Diệp Quân nói: "Điện hạ muốn trở mình thật ra chỉ có một cơ hội, đó là được bệ hạ chống đỡ, nếu không được bệ hạ ủng hộ thì điện hạ có bồi dưỡng thêm nhiều thế lực cá nhân hơn cũng chẳng ích gì, dù sao chuyện giết anh ép cha chắc chắn điện hạ không làm được rồi, cũng không dám làm".

Cơ Vô Trần gật gật đầu: "Vậy theo huynh phải làm sao?"

Diệp Quân nói: "Như ta vừa nói, toàn lực giúp đỡ bệ hạ đánh thắng một trận, đừng tính toán lợi ích cá nhân".

Cơ Vô Trần nói: "Hòe sư, Vưu cô nương, các cô cảm thấy thế nào?"

Hòe sư trầm giọng nói: "Diệp công tử nói có lý, bây giờ với bệ hạ mà nói chuyện lớn bây giờ chỉ có một, đó là đánh thắng trận chiến lần này, lúc này ai dám nội loạn trước mặt ngài ấy thì chắc chắn sẽ mất điểm".

Vưu Liêm đột nhiên nói: "Nếu bên phía Đại điện hạ cũng làm theo cách Diệp công tử nói thì chúng ta phải làm sao nữa?"



Cơ Vô Trần nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: "Thứ cho ta nói thẳng, trên đời không có ván cược nào chắc chắn thắng, nếu điện hạ kia có thể nhìn xa trông rộng làm được đến nước đó, thì chúng ta cũng chỉ có thể tự mình cố gắng hết sức, nếu kết cục vẫn là chúng ta thua thì chỉ có thể trách tài nghệ không bằng người..."

"Ha ha!"

Cơ Vô Trần nở nụ cười: "Diệp huynh nói có lý, nếu đã cố hết sức mà vẫn thua thì chỉ trách tài nghệ không bằng người, Cơ Vô Trần ta có thể thắng được thì cũng có thể thua được, giờ cứ dốc hết sức đấu với đại ca thôi".

Vưu Liêm liếc mắt nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.

Sau khi tan họp, Diệp Quân và Tang Hàn tản bộ trong hoa viên cùng nhau, Tang Hàn nói: "Ngươi thật sự chỉ muốn mở thư viện?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ".

Tang Hàn nói: "Trông ngươi không giống người dạy học".

Diệp Quân cười hỏi: "Vậy trông ta giống người thế nào?"

Tang Hàn đáp: "Trông giống con ông cháu cha".

Diệp Quân thấy hơi nhức nhức đầu.

Tang Hàn nói: "Chuyện tìm chủ nhân bút Đại Đạo ta cũng có nói với Cửu điện hạ rồi, ngài ấy sẽ hỗ trợ tìm... Chủ nhân bút Đại Đạo kia là người như thế nào?"

Diệp Quân nói: "Là một người rất đáng gờm".

Tang Hàn tiếp tục hỏi: "Đến mức nào?"

Diệp Quân chỉ cười, không nói thêm.

Hắn biết người phụ nữ này đang bắt đầu dò la tin tức của hắn.

Thấy Diệp Quân không nói gì, Tang Hàn cũng không hỏi tiếp mà đổi một đề tài mới: "Ngày mai điện hạ muốn dẫn ngươi vào Đế cung... Ngươi thấy điện hạ có cơ hội thắng không?"

Diệp Quân hỏi ngược lại: "Cô thấy thế nào?"

Tang Hàn trầm mặc.

Diệp Quân nói: "Gã có cơ hội thắng hay không chủ yếu phải xem thử đối thủ của gã có ngu hay không, nhưng bây giờ xem ra đối thủ của gã không phải hạng ngu ngốc, vậy nên nếu như điện hạ không có nhiều lá bài tẩy hơn thì phần thắng không quá lớn".

Tang Hàn nói: "Vậy ngươi cảm thấy đối phương có lá bài tẩy nào không?"

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tang Hàn, mỉm cười nói: "Tổng đốc đại nhân, hôm nay cô hỏi ta nhiều vấn đề thật".

Tang Hàn nói: "Gã thắng thì sẽ giúp ngươi mở thư biện, có một vị Hoàng đế chống đỡ, thư viện của ngươi sẽ trở thành thư viện lớn nhất Đế quốc".

Diệp Quân cười nói: "Đúng thật".

Tang Hàn không nói gì nữa.

Một lát sau, Diệp Quân đã về lại phòng mình, bắt đầu tu luyện!

Hắn nhất định phải dung hợp được Hư thời không và kiếm đạo của mình, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm.

Mà ở một bên khác.

Cơ Vô Trần và Vưu Liêm chậm rãi đi dạo trong hoa viên, Cơ Vô Trần cười nói: "Diệp huynh rất tốt".

Vưu Liêm không hề nói gì.

Cơ Vô Trần nói: "Có gì cứ nói thẳng".

Vưu Liêm nói: "Người này ngươi không thể hàng phục được đâu".

Cơ Vô Trần cười nói: "Sao cô biết?"

Vưu Liêm nhìn về phía trước, ánh mắt bình tĩnh: "Hắn nói, hắn tu Đạo Trật Tự".