Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5832: Ông ta sẽ khử ta ngay




Cuộc họp kết thúc, một tin tức đã lan truyền khắp Đế quốc.

Hoàng đế sắp ngự giá thân chinh ra chiến trường!

Lệnh tổng động viên cũng được ban bố khắp nơi.

Tất cả cường giả cao cấp ở các tỉnh đều phải gấp rút lên đường đi Đế Đô.

Ngoài ra, các tỉnh cũng phải nhanh chóng thu gom tài nguyên để gửi ra chiến trường với tốc độ nhanh nhất.

Thế là mọi người đều biết, trận chiến này có liên quan đến sinh tử của Đế quốc.

Không được phép thua!

Hàng loạt cường giả lục tục trở về Đế Đô dưới lệnh triệu tập.

Trên đường về phủ Cửu điện hạ, Diệp Quân một mực giữ im lặng.

Hắn hoàn toàn không ngờ đến việc chủ nhân bút đại đạo lại có thể trở thành Quốc sư!

Mẹ nó chứ.

Lại đánh giá thấp ông ta rồi.

Bản lĩnh đáng gờm thật!



So với ông ta, hắn vẫn còn quá non.

Và hắn biết mình phải tìm con đường khác.

Vừa trở lại phủ, hắn đã thấy một cô gái đang đứng đợi mình.

Vưu Liêm.

Cô ta chào hỏi: “Diệp công tử”.

Diệp Quân cười: “Cô nương tìm ta có chuyện gì chăng?"

Vưu Liêm không đáp mà chỉ lấy ra một khối lệnh bài. Diệp Quân vừa nhìn thấy nó thì cau mày.

Thứ ấy giống hệt với lệnh bài mà thiếu niên tạo phản trong hầm mỏ Tinh Linh từng đưa cho hắn.

Thấy Vưu Liêm lẳng lặng nhìn mình, hắn nói thẳng.

"Ta cần rất nhiều sự giúp đỡ, các cô có thể cho hay không?"

Vưu Liêm: “Còn phải xem giá trị của ngươi”.

Diệp Quân: “Đối thủ của ta nay đã là Quốc sư Đế quốc, cô cũng biết nên mới đến tìm ta, đúng chứ?"

Vưu Liêm gật đầu: “Ta chỉ có thể giúp đến một mức độ nào đó”.

Diệp Quân không nói gì.

Vì hắn biết đối phương đang muốn xem hắn còn giấu chiêu gì trong tay.

Thế là hắn không chần chừ, lập tức nặn ra một giọt máu tươi đẩy sang trước mặt Vưu Liêm.

Cô ta quan sát nó một hồi rồi thu vào: “Ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ”.

Rồi đứng dậy rời đi.

Trở về phòng mình, Vưu Liêm nhìn chằm chằm giọt máu tươi, chân mày dần nhíu lại. Rồi cô ta vươn tay, triệu hồi những dòng nước trong lành tụ lại thành một vũng, soi ra hình ảnh Diệp Quân. Người bên trong hoàn toàn không biết mình đang bị quan sát.

Ngoài kia, Diệp Quân vẫn đang nhìn theo hướng Vưu Liêm biến mất với vẻ mặt nghiêm trọng.

Tiểu Tháp lên tiếng: “Ban nãy cô ta muốn giết ngươi đấy”.

Hắn gật đầu: “Chỉ cần ta có một chút do dự, cô ta sẽ không chần chừ”.

Tiểu Tháp: “Cô ta rốt cuộc là ai?"

Diệp Quân thì thầm: “Còn chưa rõ sao?"

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân: “Mẹ nó, vòng xoáy này lớn quá, ta không cách nào thoát ra được”.

Tiểu Tháp: “Chủ yếu là do chủ nhân bút đại đạo quá uyên bác, thuyết phục được Hoàng đế cũng không phải chuyện gì bất ngờ. Nhưng bây giờ ông ta đã là Quốc sư, một khi biết về ngươi...”

Diệp Quân: “Ông ta sẽ khử ta ngay”.

Tiểu Tháp: “Vậy ngươi định thế nào?"

Diệp Quân: “Đương nhiên là chuẩn bị phản kích”.

Hắn vốn định mở thư viện trước rồi từ từ mà lên kế hoạch, nhưng bây giờ xem ra cách này không được, chỉ có người thắng mới có thể ăn hết cả ván.

Nên hắn phải thắng trước.

Rồi mới mở thư viện sau.

Đi từ dưới lên trên thì khó như lên trời, từ trên xuống dưới thì dễ như trở bàn tay.

Diệp Quân thấp giọng nói: “Tháp gia phải giúp ta”.

Tiểu Tháp: “Bây giờ ta giúp được gì đâu”.

Diệp Quân lắc đầu: “Xét năng lực toàn cục thì ta không bằng chủ nhân bút đại đạo, đấu tay đôi hoàn toàn không có phần thắng. Ta phải tìm cách khác”.

Tiểu Tháp: “Tiểu tử ngươi định làm bậy gì đấy?"

Diệp Quân nheo mắt: “Không phải làm bậy, là tìm đường tắt... nhanh hơn”.