Phù Âm lắc đầu: "Không phải nước Cổ Thần mạnh, mà là do người đàn ông kia mạnh, hắn… Quá mạnh.”
Nói xong, trong mắt cô ta lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng sâu sắc.
Đột nhiên, chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Hắn mạnh tới mức này rồi sao?”
Phù Âm liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Vượt quá sự suy đoán của mọi người."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày lại.
Diệp Quân nói: "Vậy là trận đó hai bên đều bị thương ư?”
Phù Âm gật đầu: “Phải."
Diệp Quân nói: “Có phải các người không có cách nào rời khỏi đây không?"
Phù Âm: "Đúng vậy, sau trận chiến năm đó, người đó đã dùng sức mạnh của bản thân mình phong ấn nơi này. Tất cả các cường giả từ điểm giao Hư Chân đều không thể trở về nơi đó... Rồi nơi này cũng biến thành một cái nhà tù to lớn..."
Diệp Quân tò mò nói: "Người đó chính là Đế chủ của nước Cổ Thần à?”
Phù Âm gật đầu: “Ta biết công tử muốn biết tên của hắn nhưng ta không thể nói được.”
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"
Phù Âm quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: "Công tử, nếu nói ra tên người này, đối phương sẽ cảm ứng được... Nếu đối phương không vui, e là khó mà giữ được mạng nhỏ của ta."
Diệp Quân trầm giọng nói: "Đối phương còn sống sao?"
Phù Âm lắc đầu: "Ta không biết, trận chiến năm đó thực lực của ta quá yếu nên đã xuống sân khấu từ sớm. Cho nên cũng không nhìn được kết cục của trận đại chiến đó..."
Diệp Quân đang định nói nhưng đúng lúc này, Phù Âm chợt nói: "Cẩn thận."
Nói rồi, cô ta ngừng lại.
Cách đó không xa, cô ta đột nhiên nghe thấy từng tiếng bước chân ngay ngắn, rất nhanh, khoảng một trăm binh lính mặc trọng giáp đồng thời bước đi, khôi giáp trên người bọn họ rất dày dặn chắc chắn, tay trái đều cầm những chiếc khiên hình vuông to lớn, tay phải đều cầm những thanh giáo dài, theo bước đi của họ mặt đất đều rung chuyển cả lên.
Nhìn thấy những binh lính này, sắc mặt mấy người Diệp Quân đều cứng lại.
Bởi vì bọn họ phát hiện, cấp độ thấp nhất của những binh lính trọng giáp này là cảnh giới gần bảy phần Chân!
Ba người có hơi khiếp vía, này cũng khủng bố quá rồi.
Ba người đang muốn bỏ chạy, bỗng Phù Âm đột nhiên nghiêm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Ba người nhìn về phía Phù Âm, cô ta thấp giọng nói: “Bọn họ chết rồi.”
Chết rồi hả?
Ba người lại nhìn những binh lính trọng giáp một lần nữa, quả thật họ phát hiện ra những binh lính trọng giáp này chỉ là ảo ảnh.
Phù Âm nhìn những binh lính trọng giáp đang tiến tới với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Đây là thần hộ vệ cổ xưa của nước Cổ Thần, họ là một trong hai đội quân tinh nhuệ nhất của nước Cổ Thần. Ở thời kỳ đỉnh cao, họ đều là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp chín, thực lực vô cùng khủng bố. Năm đó điểm giao Hư Chân xảy ra chiến tranh, họ gần như quét sạch tất cả những cường giả dưới danh nghĩa của 'thần', cuối cùng họ bị tiêu diệt bằng toàn bộ sức mạnh của một vị 'thần' ......"
Nói đến đây, trong mắt cô ta hiện lên một tia phức tạp: "Mặc dù bọn họ đã chết, nhưng đức tin của bọn họ vẫn còn đó, mà đức tin của bọn họ là bảo vệ nước Cổ Thần này... Sở dĩ những làng xóm và thành trấn không bị phá hủy, cũng là vì những vị thần hộ vệ nước Cổ Thần này..."
Khi họ nói chuyện, nhóm thần hộ vệ nước Cổ Thần này đã đến trước mặt họ, vẫn tiếp tục di chuyển tiến về phía trước mà không dừng lại.
Phù Âm nói: "Đừng nhúc nhích. Đừng tạo ra bất kỳ dao động năng lượng nào, nếu không họ sẽ ra tay."