Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 602






Chương 515

Vèo!

An Đạo Tân còn chưa nói hết câu, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán cô ta.

Ân Đạo Tân cứng đờ cả người.

Diệp Quân xuất hiện trước mặt An Đạo Tân, hắn định tiêu diệt luôn cả linh hồn của An Đạo Tân, nhưng đúng lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh: “Diệp công tử, có thể nể mặt ta tha cho An cô nương được không?”

“Hệ Ngân Hà!”

Không biết là ai đã thốt lên câu này.

Vạn Sơn bỗng chốc trở nên nhốn nháo.

Người mang thiên mệnh đến rồi.

Hệ Ngân Hà!



Người mang thiên mệnh!

Trên Vạn Sơn, mọi người nhìn về chàng trai đứng phía sau Diệp Quân mấy cục trượng, tóc đen mày trắng, mặc áo gấm, đi một đôi giày mây, vô cùng đơn giản.

Gương mặt chàng trai nở nụ cười nhạt.

Lúc này mọi người ở quảng trưởng đều nhốn nháo.

Người mang thiên mệnh!

Đó là người mang thiên mệnh, chắc chắn là sự tồn tại đáng sợ vô địch ở đương thời.

Có thể nói thân phận người mang thiên mệnh còn chói sáng, có sức hút hơn cả thân phận của kiếm tu Diệp Quân này.

Dù sao Kiếm Chủ Nhân Gian bất khả chiến bại cũng là người mang thiên mệnh đời trước.

Kiếm Chủ Nhân Gian là người thế nào?

Thống lĩnh cả vũ trụ, cả vạn tộc cùng chung sống, mở ra một thời đại hoàn toàn mới.

Từ sau Kiếm Chủ Nhân Gian, ba ngàn vạn năm nay chưa có người mang thiên mệnh nào xuất hiện.



Nhưng bây giờ đã xuất hiện rồi.

Điều này có phải có nghĩa là một thời đại hoàn toàn mới sắp đến?

Trên Vạn Sơn, tất cả mọi người đều đang nhìn người mang thiên mệnh vừa xuất hiện.

Diệp Quân xoay người nhìn người mang thiên mệnh đến từ hệ Ngân Hà trước mặt này, chàng trai mỉm cười, vừa định nói gì đó thì lúc này Diệp Quân bỗng xoay người tung ra một nhát kiếm.

Xoẹt!

Đầu của An Đạo Tân văng ra xa, máu bắn tung tóe cách đó vài trượng trước ánh nhìn của mọi người.

Nụ cười trên môi của người mang thiên mệnh cứng đờ.

Sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi.

Diệp Quân đang làm gì thế?

Hắn thế mà lại dám khiêu khích người mang thiên mệnh ư?

Diệp Quân thu kiếm lại, sau đó nhìn người mang thiên mệnh, bình tĩnh nói: “Xin lỗi nhé, ta không muốn nể mặt ngươi”.