Lần này Công Tôn Ngân phụ trách cầm quân ở giữa, đánh được nửa đường bỗng thấy một toán kỵ binh xông tới c.h.é.m giết, phá vỡ đội hình bộ binh ở Sùng châu, giúp hắn ta hoàn thành việc vây hãm hậu phương.
Khi hai quân hợp lực, Công Tôn Ngân nhìn thấy một lão nhân mặc thường phục thong dong cầm ô đứng dưới trời mưa to, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng vui mừng, liền vội vàng tiến lên chắp tay nói: "Lúc trước Hầu gia đã từng nói với vãn bối, bên trong viện quân dưới chân núi có cao nhân tọa trấn, không ngờ đúng là Thái phó ở chỗ này!"
Thân binh đi theo sát phía sau cầm ô cho ông ấy, nước mưa từ sườn ô rớt xuống, gió lạnh cuộn lên một góc áo bào của ông ấy, rất có vài phần cảm giác phiêu dật trong gió.
Đào Thái phó nói: "Dạo chơi ở nơi đây, thuận đường đến xem một chút."
Ông ấy đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, lộ ra vẻ tán thưởng: "Sớm nghe nói Công Tôn thị ở Hà Gian có một hiền nhân, có thể thuyết phục được tiểu hữu đến dưới trướng của hắn, cũng là bản lĩnh của tiểu tử kia."
Công Tôn Ngân chắp tay nói: "Hầu gia trong lòng có thiên hạ, thương cảm vạn dân, Công Tôn kính nể khí tiết chính trực của ngài ấy, cam nguyện phục tùng dưới trướng."
Nói xong, hắn ta dẫn Đào Thái phó đến chỗ xe ngựa: "Dưới trướng Thạch Việt có một mãnh tướng sức lực vô cùng lớn, đã xé tan quân tiên phong và giúp Thạch Việt trốn thoát, Hầu gia đang truy kích kẻ địch, có thể đang trên đường trở về, trước tiên Thái phó có thể cùng vãn bối lên núi, uống một cốc trà gừng để xua tan cảm lạnh.”
Trời đã tối, trải qua trận đại chiến, binh lính cũng cần tĩnh dưỡng, hiện tại trên núi đã chuẩn bị sẵn doanh trại và tường phòng ngự, trước ở lại trên núi mới là thượng sách.
Đào Thái phó nói một tiếng "Làm phiền" xong thì cùng Công Tôn Ngân lên xe ngựa, hạt mưa rơi trên mui xe như hạt đậu kêu lốp bốp, xe ngựa lắc lư dọc theo con đường núi, giọng Đào Thái phó chậm rãi trong tiếng mưa: "Còn muốn làm phiền Công Tôn tiểu hữu thay lão phu tìm một người."
Công Tôn Ngân đang rót trà cho Đào Thái phó, nghe vậy cười ấm áp: “Thái phó cứ nói ra là được.”
Đào Thái phó nói: "Nửa tháng trước trong đội quân Tế châu hộ tống lương thực lên núi, có một cô nương được xem như là nửa đệ tử của lão phu, hôm đó nàng ấy hấp tấp lên núi, e rằng những ngày này chịu khổ không ít."
Tay rót trà của Công Tôn Ngân dừng một chút, trong lòng thầm nghĩ, trong viện quân lần trước đưa lương thực lên núi cũng chỉ có một mình Phàn Tiểu Linh là nữ tử, chẳng lẽ Đào Thái phó đang nói đến Phàn Tiểu Linh sao? Hay hiện tại vẫn còn một người nữ giả nam trang khác ở trên núi?
Hắn ta đẩy một cốc trà về phía Đào Thái phó, hỏi: "Không biết ái đồ của Thái phó tên là gì?"
Đào Thái phó nói: "Họ Phàn, tên Tiểu Linh, là một đứa trẻ lương thiện."
Công Tôn Ngân cảm thấy ngụm trà vừa uống trong nháy mắt biến thành dấm lão Trần trăm năm, chua đến mức suýt nữa không mở miệng được, một lúc lâu sau mới nói: “Nghe nói yêu cầu thu đồ đệ của ngài phải có tư chất rất cao?"
Đào Thái phó là người như thế nào chứ, nghe xong lời này của Công Tôn Ngân, ông ấy liền cảm giác hẳn hắn ta đã tiếp xúc với Phàn Tiểu Linh, ông ấy xấu hổ không có ý muốn nói là do chính mình chủ động đề xuất thu nhận đồ đệ, còn bị Phàn Tiểu Linh từ chối, ông ấy ho nhẹ một tiếng, sờ sờ râu nói: "Nha đầu kia có căn cơ tốt, trên mặt võ nghệ là một kỳ tài trăm năm khó gặp, cho dù huệ chất có kém mấy phần, lão phu mới nói chỉ tính là xem nàng ấy như nửa đồ đệ."
Công Tôn Ngân nghe được lời này lập tức cũng không chua nữa, cười nói: "Đệ tử kia của ngài, vãn bối đã từng gặp qua."
-
Phàn Tiểu Linh vừa trở về quân doanh liền đi tìm Trường Ninh nhưng không thấy Trường Ninh, sau khi hỏi thăm mới biết Trường Ninh bị Tạ Thất mang đi.
Nàng lập tức đi tìm, lại phát hiện Trường Ninh đã ngủ ở trên giường của Tạ Thất, bên cạnh giường là một cái sọt tre không biết dùng làm gì, chất đầy cỏ khô, Hải Đông Thanh đang ngồi xổm ở trong đó chợp mắt, vừa nghe được tiếng bước chân lập tức mở đôi mắt căng như hạt đậu tròn ra.
Phàn Tiểu Linh nhìn thấy Hải Đông Thanh thì sửng sốt một lúc, nhất thời không thể phân biệt được con chim ưng lớn này là do Tạ Chinh thuần hóa được, hay là ngay từ đầu đã là của hắn.
Tạ Thất cũng không biết thân phận Hầu gia nhà mình có bị bại lộ hay không, cho nên vừa nhìn thấy Phàn Tiểu Linh, liền thăm dò gọi một tiếng: "Phàn cô nương."
Phàn Tiểu Linh liếc hắn ta một cái, bế Trường Ninh đi về mà không nói một lời.
Chỗ của hắn ta có con chim ưng lớn kia, cũng nói rõ hắn ta biết rõ thân phận của Tạ Chinh, những ngày này bản thân mình vẫn luôn bị bọn họ lừa gạt xoay vòng vòng.
Tạ Thất vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Phàn Tiểu Linh, liền biết nàng đã biết tất cả mọi thứ, trong lòng hắn ta nửa chột dạ nửa áy náy, thấy nàng muốn đi, cũng không dám ngăn cản.
Trường Ninh cảm thấy mình bị di chuyển, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Phàn Tiểu Linh, kêu một tiếng "A tỷ", rồi ngủ lại trên đầu vai của nàng.
Phàn Tiểu Linh một tay ôm Trường Ninh, một tay rảnh rỗi dùng đê bung cái ô, Tạ Thất thấy vậy vội vàng tiến lên nói: "Phàn cô nương, để ta giúp ngài mở ô."
Phàn Tiểu Linh nhìn chằm chằm vào nam nhân trẻ tuổi đang gượng cười lấy lòng một lúc, chung quy cũng không muốn làm khó hắn ta, hắn ta bị áp lực của Tạ Chinh, hợp lại lừa gạt mình cũng không phải là ý định của hắn ta.
Nước mưa đập vào mặt ô phát ra tiếng "phịch phịch" nhẹ, mặc dù thời tiết không tốt nhưng trong quân doanh vừa đánh thắng một trận, mỗi đỉnh quân trướng đều được thắp đèn sáng, các binh lính không tiện ăn mừng chiến công ngoài trời, cho nên ở trong lều trướng ăn một bữa rượu thịt ngon.
Xuyên qua một tầng mưa, những âm thành này lại xa xôi và rõ ràng.
Tạ Thất trước nay thông minh, do dự nói: "Phàn cô nương, ta biết ngài đại khái buồn bực vì Hầu gia che giấu thân phận của ngài ấy, nhưng động thái này của Hầu gia cũng là bất lực, bên cạnh Hầu gia vẫn luôn có đàn sói vây quanh, trước đó Trường Ninh cô nương bị phản tặc bắt đi, Hầu gia cũng sợ ngài bị sơ xuất gì, bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này."
Phàn Tiểu Linh hơi dừng chân lại một chút, hỏi: "Lúc trước Trường Ninh bị bắt cóc, chẳng lẽ cũng có quan hệ với huynh ấy sao?"
Tạ Thất do dự một lúc, không biết nên trả lời như thế nào, nhưng từ khoảnh khắc im lặng này của hắn ta, Phàn Tiểu Linh đã có được câu trả lời mà mình muốn, trong lúc nhất lời đáy lòng càng loạn hơn.
Phía trước chính là quân trướng của nàng và Trường Ninh ở, Phàn Tiểu Linh ở ngay tại cửa quay đầu lại nói: “Cực khổ cho tiểu Thất huynh đệ đã đưa ta đoạn đường này, bên trong vẫn chưa được thu dọn, cho nên không thể mời tiểu Thất huynh đệ vào trong ngồi được."
Tạ Thất vội vàng nói: "Phàn cô nương đã nói quá lời, đây là chuyện thuộc bổn phận của Tạ Thất."
Phàn Tiểu Linh không nói gì nữa, sau khi vào trong lều trướng, nàng cũng thắp đèn lên, sờ soạng đặt Trường Ninh lên giường, đắp chăn cho bé, chính mình thì ngồi ôm đầu gối mờ mịt ngây người nhìn chằm chằm vào màn đêm.
Toàn bộ tây bắc chỉ có một Hầu gia, cho nên Ngôn Chính chính là vị Vũ An hầu khiến người Bắc Ngất nghe tin đã sợ mất mật kia sao? Trước đây, nàng cảm thấy Ngôn Chính là người chân thật sống động, tuy tính tình hắn thất thường, miệng lưỡi không thua người, lại rất kén ăn, nhưng là người tốt bụng, chê nàng không thông minh nhưng luôn giúp đỡ nàng, khi đã hứa thì sẽ không nuốt lời.
Hắn còn đọc qua rất nhiều sách, hiểu rất nhiều đạo lý, là người thông minh nhất mà nàng từng gặp.
Có lẽ khoảng thời gian nàng gặp được Ngôn Chính là vào đoạn thời gian khó khăn nhất sau khi phụ mẫu nàng qua đời, cho nên sau khi hắn rời đi, nàng vẫn thường nhớ đến hắn.
Có đôi khi nàng làm món ruột già, thường nghĩ đến nếu như hắn còn ở đây, nhất định sẽ cau mày đặt đũa xuống, trong lòng liền cảm thấy có chút buồn cười. Đôi khi nàng khẽ cong eo cúi xuống lật giở quyển sách hắn đã chú giải, nhớ hắn từng nói người đọc sách thánh hiền đều không cúi người đọc, lập tức ngồi thẳng dậy và đọc sách. Có đôi khi đi đến cửa hàng bánh kẹo mua kẹo hạt thông cho Trường Ninh, chưởng quỹ cửa hàng hỏi sao nàng không mua kẹo trần bì, rõ ràng trong nhà không ai ăn kẹo trần bì, nhưng nàng vẫn vô thức mua một ít đem trở về...
Khi gặp phải chuyện khó khăn, nàng cũng sẽ nghĩ, nếu như Ngôn Chính vẫn còn ở đây thì thật tốt, hắn thông minh như vậy, nhất định có thể giúp nàng tìm ra cách.
Nàng trèo đèo lội suối đi tìm người mình muốn bảo vệ mà không lo sợ sinh tử trên chiến trường, nhưng một người như thế căn bản lại không hề tồn tại.
Nàng không thể có cách nào tiếp tục xem Vũ An hầu như là Ngôn Chính nữa cả.
Đằng sau danh xưng ấy chính là những chiến công hiển hách, là sự kính ngưỡng của muôn dân, cũng nằm ngoài tầm với của nàng.
Mái tóc ướt đẫm nước mưa còn chưa kịp lau khô, những giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống làm ướt một mảng nhỏ trên bộ xiêm y khô nàng mới thay, vải vóc ướt đẫm dán chặt vào người, có hơi lạnh, nhưng cũng khiến Phàn Tiểu Linh cảm thấy tỉnh táo hơn.
-
Tạ Chinh vừa bất chấp mưa to vẫn trở về doanh trại, liền có thân binh tiến lên dắt ngựa cho hắn: “Hầu gia, Công Tôn tiên sinh vừa mới phái người truyền tin, mời ngài trở về doanh trại một chuyến, nói là có khách quý đến chơi."
Áo choàng ướt sũng dán trên người rất khó chịu, Tạ Chinh cởi ra ném cho thân binh, nói: “Bản hầu thay xiêm y khô trước.”
Bước vào trong quân trướng, thân binh đã chuẩn bị sẵn nước nóng và xiêm y để hắn tắm rửa.
Tạ Chinh đơn giản tắm rửa, sau đó dùng khăn lau sạch trên người, cầm lấy một bộ trường bào trên giường mặc vào, hỏi: “Nàng ấy khi trở về thế nào?”
Người hầu hạ trong phòng là Tạ Thất, hắn ta nghĩ nghĩ, nói: "Nhìn phu nhân hình như vẫn còn có chút tức giận, thuộc hạ đã khuyên vài câu, phu nhân hầu như không muốn nói chuyện."
Tạ Chinh hơi nhíu mày, thắt đai lưng lại, nói: "Ta đi xem một chút."
-
Phàn Tiểu Linh còn đang ngẩn người ngồi trong lều trướng, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân giẫm trên nước mưa tiến đến gần, nghe tựa hồ không chỉ có một người.
Một lúc sau, tiếng bước chân dừng lại ở cửa lều trướng, là âm thanh của Tạ Thất: "Phàn cô nương, hỏa đầu doanh có nấu canh gừng, ta đưa tới cho ngài một bát."
Phàn Tiểu Linh lúc này đang rối bời, nên chỉ nói: "Thân thể ta rất tốt, không cần tới, ngươi cứ đưa cho những binh lính khác đi."
Người ngoài lều cũng không có rời đi, mà là trực tiếp vén rèm bước vào.
Phàn Tiểu Linh vừa ngước mắt lên, liền đụng phải đôi mắt xinh đẹp khác lạ của Tạ Chinh.
Hắn bưng canh gừng vào phòng, Tạ Thất ở phía sau cẩn thận dùng một tay đỡ lấy chân nến, nhìn thấy Phàn Tiểu Linh, hắn ta ngượng ngùng cười, đặt nến lên trên bàn rồi lui ra ngoài.
Sự lạnh lẽo trong căn phòng dường như đã bị xua tan bởi cái ấm áp của ánh nến.
Trường Ninh vẫn luôn ngủ say, bao bọc trong một chiếc áo choàng đỏ tươi, chỉ lộ ra bên ngoài một khuôn mặt tròn nhỏ, cảm nhận được nguồn sáng thì quay lưng về phía giá nến, chép chép miệng, tiếng hít thở lại kéo dài.
Phàn Tiểu Linh nhìn Tạ Chinh, trước đây hắn mặc thường phục trông đã rất đẹp, giờ khắc này trên người là một chiếc cẩm bào thêu hoa văn tinh xảo, toàn thân quý khí không thể che giấu được, bất quá chỉ có vết m.á.u ứ trên khóe mắt thì có hơi bắt mắt một chút.
Hiện tại nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hơn nữa nàng cũng đã nghĩ đến lợi hại, biết rõ dù sao hắn cũng là Hầu gia, nàng lúc đó tức giận đánh một quyền, chung quy vẫn không thích hợp, cho nên nàng mím môi nói: "Thật có lỗi, đánh huynh thành dạng này."
Tạ Chinh có chút ngoài ý muốn nhướng mày, nói: "So với lần trước, lần này hẳn là nhẹ hơn."
Phàn Tiểu Linh đương nhiên biết lần trước hắn nói đến chính là lần hắn bị bắt đi trưng binh, cho nên lại nói: “Xin lỗi.”
Tạ Chinh vốn nửa đùa nửa thật nói với nàng câu này, nhưng nghe được đáp án của nàng, hắn cau mày và nói: "Tại sao vẫn cứ mãi xin lỗi với ta? Lần trước đích thật là do ta làm càn."
Đôi mắt đen láy của hắn dán chặt vào người nàng, biểu cảm buông lỏng giống như một con ch.ó hung ác đang thu lại hàm răng sắc nhọn: “Ta đọc qua không ít sách thánh hiền, cũng hiểu rõ lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng đối với nàng, đôi khi không khống chế được muốn làm càn một số chuyện."
Câu nói này của hắn thậm chí còn mang theo mấy phần ghét bỏ bản thân.
Phàn Tiểu Linh vô thức lườm hắn một cái, sau khi im lặng vài hơi, ngữ khí hơi dịu lại: "Ngôn... Hầu gia, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Tạ Chinh nghe được nàng đổi xưng hô với mình, mí mắt nhướng lên, ánh mắt tối sầm lại, nói: "Được, trước tiên uống canh gừng đi."
Hắn đưa bát canh gừng tới.
Phàn Tiểu Linh bưng lên uống từng ngụm khó chịu, sau khi uống hết bát canh gừng, quả thật cả bụng đều ấm lên.
Tạ Chinh lúc này mới nói: "Lúc trước lừa gạt nàng không phải là do ta cố ý, ta bị người đuổi g.i.ế.c lưu lạc đến huyện Thanh Bình, vừa vặn được nàng cứu giúp, nếu ta nói thân phận thật sự cho nàng biết chỉ sợ sẽ đưa đến tai họa, lúc đó mới một mực giấu giếm."
Phàn Tiểu Linh nói: "Ta không trách lúc trước Hầu gia giấu giếm."
Nàng đột nhiên tỏ ra bộ dáng rất hiểu đạo lý, lại khiến cho đáy lòng của Tạ Chinh dâng lên một cảm giác bất an khó giải thích được.