Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 77




Phàn Tiểu Linh nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, da đầu gần như muốn nổ tung.
Xui xẻo là xiêm y của nàng còn vướng vào một cành cây trên dốc, nàng dùng sức kéo một cái, cuối cùng xé được mảnh vải kia, nhưng thân hình chịu lực cũng rung lên, đôi bao cổ tay da hươu nhét vào trong n.g.ự.c vô ý bị rơi ra, lăn xuống một khoảng cách mới bị một chạc cây trong lùm cây phủ đầy tuyết ngăn lại.
Thời điểm đôi bao cổ tay của Phàn Tiểu Linh rơi ra, trái tim của nàng không hiểu vì sao thắt chặt lại.
Đó là lễ vật của Ngôn Chính tặng vào sinh thần năm mười sáu tuổi của nàng.
Nàng không chút nghĩ ngợi liền chạy tới nhặt đôi bao cổ tay lên, nào có thể ngờ phía dưới lớp tuyết phủ lá kim có một cái hố, khi nàng giẫm lên, dưới chân trong nháy mắt bị hụt, cả người đều rơi xuống.
Cánh tay trái của Phàn Tiểu Linh bị thương, tay phải của nàng lại nắm đôi bao cổ tay vừa nhặt được, cơ hồ cũng bất lực leo trèo, cũng may cổ áo ở gáy đột nhiên bị siết chặt, nàng giống như con mèo lớn bị người xách cổ túm lấy.
Cành cây khô và đá vụn bên mép rơi vào trong hố, hồi lâu không nghe được tiếng vang, bên trong tối đen, không biết sâu bao nhiêu.
Trong lòng Phàn Tiểu Linh nhất thời không tránh khỏi sợ hãi, nàng quay đầu nhìn nam nhân chột mắt đang đuổi theo mình, thân hình của hắn ngược lại thật thẳng tắp, trên mặt có một vết thẹo từ mắt trái kéo ngang qua mũi, kéo dài đến nửa khuôn mặt dữ tợn, chỉ nhìn thôi cũng thấy thật đáng sợ.
Nàng mím chặt khóe môi nhìn hắn, giống như một con báo muốn chạy trốn nhưng vẫn bị tóm gọn, trong mắt tràn đầy không cam lòng.
Nam nhân dường như không hề phí sức một tay giữ láy cổ áo phía sau của nàng, khí tức quanh người lạnh toát, khi thấy một tay của nàng vẫn giữ chặt đôi bao cổ tay da hươu kia, ánh mắt hắn như đông cứng lại một chút, đột nhiên mở miệng lạnh lùng chế giễu: "Vì một thứ như vậy, đến mạng cũng không cần sao?"
Giọng hắn ép cực thấp đến mức khàn khàn, như thể cổ họng hắn đã bị thương.
Trong lòng Phàn Tiểu Linh thầm nghĩ, trước đó nàng cũng không biết dưới cành cây phủ tuyết kia là một cái hố, nhưng ngoài miệng chỉ hung hăng nói: "Liên quan gì tới ngươi!"
Nàng chỉ có thể dùng tay phải, Phàn Tiểu Linh cũng không thèm để ý đến cổ áo bị người bắt lấy, cố gắng nhét đôi bao cổ tay vào trong vạt áo, muốn thả tay phải ra để thuận tiện đối phó.
Đối phương chú ý tới động tác của nàng, ánh mắt lại sâu thêm mấy phần, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Vật này đối với ngươi rất quan trọng?”
Phàn Tiểu Linh âm thầm thắc mắc tại sao người này còn nhiều chuyện như vậy, nàng buông tay phải trống ra, nói: "Đương nhiên!"
Lúc nàng dùng lời nói đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, tay phải đã thò tới phía sau cổ áo, thay vào đó nàng nắm lấy bàn tay của hắn đang nắm cổ áo mình, dùng sức xoay người, chân đạp vào vách đá của cái hố muốn trèo lên.
So với việc đặt tính mạng của mình vào tay người khác, tự mình chủ động chắc chắn sẽ an toàn hơn.
Không ngờ sau khi đối phương phát hiện ra ý đồ của nàng, thuận thế khẽ đảo người về phía sau, nguồn sức mạnh này trực tiếp kéo cả người Phàn Tiểu Linh ra ngoài.
Phàn Tiểu Linh ngã vào trên người hắn, bị lớp giáp cứng trên người hắn làm cho choáng váng, còn chưa kịp đứng dậy đã bị đối phương lật nhào đè xuống đất.
Tư thế này hoàn toàn áp chế khiến cả người Phàn Tiểu Linh dựng tóc gáy, tức giận quát: “Cút ngay!”
Đối phương dùng một tay ấn vào cổ tay phải của nàng, một tay đè ép bả vai tránh đi tay trái trật khớp của nàng, khoảng cách giữa hai người không đến một thước.
Phàn Tiểu Linh oán hận nhìn hắn, lồng n.g.ự.c vì thở hổn hển và tức giận mà kịch liệt phập phồng, khiến cho chỗ đôi bao cổ tay nàng mới nhét vào lộ ra độ cong càng sâu, vào lúc này ngược lại nhiều thêm mấy phần ý vị câu hồn đoạt phách người khác.
Nhưng người bị hắn chế trụ tựa hồ không có chút tâm tư gì khác, hắn nhìn chằm chằm Phàn Tiểu Linh, đôi mắt kia rất hoàn hảo xinh đẹp một cách kinh người, đồng tử đen kịt nhìn không rõ màu sắc dưới đáy, theo bản năng khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm: "Cái tên tiểu bạch kiểm dưới chân núi kia là gì của ngươi?"
Phàn Tiểu Linh tức giận căn bản không trả lời, chỉ một ý muốn giãy giụa, lại càng làm cho mình bị ép chặt hơn, quay đầu lại phát hiện bàn tay hắn đè lên cổ tay nàng, trên ngón trỏ có một dấu răng còn rất mới.
Lúc trước ở trong nhà bà lão nghe được cuộc đối thoại giữa hai tên giả quan binh ngoài cửa, nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là chủ tử trong miệng bọn họ đã nói tới sao? Chẳng phải là tên độc tử đã bị nàng đ.â.m mấy lỗ m.á.u kia sao?
Cho nên, nàng là bị người này cứu được?
Phàn Tiểu Linh giãy dụa càng lúc càng yếu, nàng không khỏi đánh giá người trước mắt, chỉ cảm thấy đôi mắt đen láy của hắn không hiểu sao lại thấy quen thuộc, không nhịn được quát hỏi: "Ngươi là ai?"
Nam nhân khàn giọng nói: "Nguơi trả lời câu hỏi của ta trước đã."
Đáy lòng Phàn Tiểu Linh tính toán khi nào quan binh đến, kéo dài thời gian quay đầu sang một bên, không nhìn hắn nữa, nói: “Ta không biết hắn.”
Nam nhân khẽ hừ một tiếng: "Không biết, vậy mà ngươi ở trên sông còn bảo vệ cho hắn?"
Phàn Tiểu Linh cảm thấy nam nhân này thật kỳ quái, bèn nói: “Ta bị sơn phỉ truy sát, trên đường gặp được xe ngựa của hắn, hắn tốt bụng cho ta đi nhờ một đoạn. Sau đó sơn phỉ đuổi theo, ta liền dẫn hắn chạy trốn." Lực đạo trên tay của người đang ấn lấy nàng mới buông lỏng ra một chút, cúi đầu nhìn xuống đôi bao cổ tay trong vạt áo nàng lộ ra ngoài, hững hờ hỏi: “Ngươi quý trọng thứ này như vậy, là do ai tặng?”
Phàn Tiểu Linh chỉ hận trên người mình bị thương, đã quá lâu không có ăn gì, đói đến mức gần như kiệt sức, nếu không thì sao có thể bị tên độc tử trước mắt này chế trụ, cho nên chỉ có thể ngóng trông quan binh mau đến đây, một bên lạnh giọng đáp trả hắn: "Một người rất quan trọng."
Nghĩ đến Ngôn Chính, trái tim không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút chua chát.
Đối phương nghe được câu trả lời này tựa hồ run lên một chút, nhìn đôi mắt nhàn nhạt đỏ hoe của nàng, hỏi: "Quan trọng bao nhiêu?"
Phàn Tiểu Linh không nhịn được mắng: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Tuyết trên cây tùng lay động, từng mảng lớn rơi xuống, Tạ Chinh vừa lăn lộn trên mặt đất che chở cho nàng, vừa dùng một tay ôm chặt lấy lưng nàng, giống như thừa cơ hội muốn ôm nàng thật chặt.
Phàn Tiểu Linh không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này để trốn thoát, nàng đập trán vào cằm hắn, khi đối phương rút tay che cằm, nàng liền đứng lên đạp vào hắn.
Tạ Chinh nhanh chóng né tránh, dùng hết sức lực đạp vào cây tùng to bằng miệng chén, tuyết đọng trên cây nhanh chóng lở rơi xuống đất.
Phàn Tiểu Linh biết mình đã mất cơ hội ra tay lần nữa, cho nên không muốn ham chiến, thừa dịp lúc này ẩn nấp, co chân tiếp tục chạy xuống đường cái.
Trải qua lần giao thủ này, nàng đã thăm dò biết đối phương có võ nghệ cao cường, hiện tại trên người nàng có thương tích và không có sức lực để đối phó, chỉ bằng tức giận mà xông tới, không thể nghi ngờ là lại đưa tới cửa cho người nhục nhã.
Nàng còn phải sống sót quay về để tìm Trường Ninh, không thể hành động theo cảm tính mà ngã xuống ở chỗ này!
Tạ Chinh ngồi dậy khỏi đống tuyết, một tay che chiếc cằm bị Phàn Tiểu Linh dùng sức đánh mạnh vào, tuyết rơi từ cây tùng rơi trúng khắp người hắn, môi và răng hắn bị va đập mạnh, còn có một ít m.á.u tràn ra.
Hắn liếc nhìn về hướng mà Phàn Tiểu Linh chạy đi, nghe thấy nhiều tiếng vó ngựa đang đến gần, cuối cùng hắn cũng không tìm nàng nữa.
Chiến sự ở Cẩm châu khẩn cấp, nhưng hắn với tư cách là chủ soái lại xuất hiện ở Tế châu, nếu Lý Hoài An nhận ra hắn, không thể nghi ngờ gì sẽ để cho Lý đảng nắm cán.
Tuy rằng hắn bất hòa với Ngụy Nghiêm, nhưng dù sao lúc trước đã thay Ngụy Nghiêm làm rất nhiều chuyện, Lý đảng không có khả năng lôi kéo hắn, chỉ muốn nhìn hắn cùng với Ngụy Nghiêm lưỡng bại câu thương.
Với lại... Chỉ cần biết rằng nàng không cực kỳ chán ghét hắn, như vậy đã đủ.
Chí ít, nàng vẫn trân trọng đồ vật hắn đưa cho nàng, nói hắn là một người rất quan trọng.
Thân binh không yên tâm để Tạ Chinh một mình đã cưỡi ngựa đi tìm hắn, dọc theo dấu vết trên đường cái vòng quanh núi, thấy hắn ngồi một mình dưới gốc cây bách hương, bóng dáng như một con sói cô độc, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Hầu gia, quan binh phủ Tế Châu sắp tới, chúng ta đi thôi."
Tạ Chinh "ừm" một tiếng, đi trở về đường cái, sau khi leo lên lưng ngựa, cuối cùng mới liếc nhìn đường cái vòng quanh núi bị rừng cây tùng che phủ cách đó không xa, thúc vào bụng ngựa rời đi.
-
Phàn Tiểu Linh chạy một mạch đến đường cái, cuối cùng gặp được quan binh đang dọc theo đường cái từ chân núi xoay vòng quanh núi.
Phàn Tiểu Linh nhìn lá cờ Tế châu tung bay trong gió cùng với hàng trăm nhân mã, sau khi xác nhận bọn họ thật sự là quan binh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hoài An cùng và một số quan binh đi lên phía trước: "Cô nương, nàng không sao chứ?"
Phàn Tiểu Linh thở hổn hển gật đầu, chỉ vào con dốc đứng phía sau: "Một nhóm người ăn mặc như quan binh giả làm thương nhân sống nhờ trong nhà bà lão mù, thân phận rất khả nghi, có lẽ là sơn phỉ giả trang, chư vị quân gia mau đuổi theo đi, chớ để bọn họ trốn thoát.”
Người mang binh chính là Trịnh Văn Thường, lúc này hắn ta lập tức lệnh cho một đội nhân mã lớn cưỡi ngựa đuổi theo, chỉ để lại mười mấy quan binh đứng tại chỗ bảo vệ Lý Hoài An.
Thấy Phàn Tiểu Linh thở hổn hển, Lý Hoài An đi lấy bình nước ấm từ trên ngựa đưa cho nàng: “Cô nương uống miếng nước đi.”
Chắc là sợ nàng để ý, nói thêm một câu: "Đây là bình nước ấm dự phòng, chưa từng dùng qua."
Phàn Tiểu Linh nhận lấy và nói tiếng cảm tạ, nàng nốc ừng ực mấy ngụm mới hồi phục.
Đối phương cúi đầu ôm quyền với nàng: "Tại hạ họ Lý, tên là Hoài An, ngày hôm qua đa tạ ân cứu mạng của cô nương."
Phàn Tiểu Linh nói: "Là công tử có lòng tốt chở ta đi trước."
Lý Hoài An vẫn kiên trì: "Xe ngựa chỉ là tiện đường sao có thể so sánh với ân cứu mạng, dám hỏi tên của cô nương, quay đi Lý mỗ cũng có thể dễ đáp tạ cô nương."
Phàn Tiểu Linh chỉ có thể nói: "Trấn Lâm An, Phàn Tiểu Linh."