Hậu Tây Du

Hậu Tây Du - Chương 1: 1: Xuyên Không




Thiên là một thanh niên gương mẫu, ở cái tuổi 18 chưa hề có một mối tình vắt vai nào. Gia cảnh xếp vào hạng bình thường, bạn bè cũng mến hắn. Bất quá do cái mã ngoài xấu xí của hắn mà các cô nàng tránh xa sau một lần tiếp xúc.

Hắn hận gương mặt của mình, trời sinh ra thân cao mét tám săn chắc sáu múi, giọng nói êm tai trầm ổn nhưng lại cho hắn một gương mặt xúc phạm người nhìn, nó còn dưới cả mức xấu xí nữa nên ngoài tới trường học ra thì hắn chỉ ru rú ở nhà vì mặc cảm tự ti. Nếu có đi ra ngoài thì cũng là khẩu trang đeo kín mặt.

Mỗi khi tắm, hắn thường ngắm mình trước gương và thầm nguyền rủa gương mặt này. Nếu có thể trao đổi với quỷ dữ để lấy bất cứ một thứ gì đổi lại gương mặt đẹp trai thì hắn cũng chấp nhận.

Rồi tới một ngày đẹp trời không mưa, nắng không gắt, Thiên đang trên đường đi học về thì bắt gặp một bà lão ăn xin bên đường. Thấy tội nghiệp Thiên rút ví đem 5 ngàn bỏ vào chiếc nón rách của bà và tội nghiệp nói: “Cháu chỉ có từng này… xin lỗi bà.”

Bà lão già nua ốm yếu, đôi mắt đượm buồn nhìn Thiên mỉm cười nói: “Cháu trai! Một tâm hồn đẹp nhất thiết phải có một ngoại hình đẹp.”

Đúng lúc này, một chiếc xe tải mất lái đâm sầm vào vị trí Thiên cùng bà lão ăn xin đang ngồi đem hai người cho đi tàu sáu tấm.

Thiên chết khi tuổi vừa tròn 18, chưa một lần xoạc gái cũng như có bạn gái, nhưng hắn cũng không có gì phải hối tiếc khi được giải thoát khỏi ngoại hình xấu xí của mình.

Bất quá số hắn chưa tận, Thiên lúc này mơ hồ tỉnh lại trong một hang đá nhỏ ẩm ướt. Cơ thể hắn mệt mỏi rã rời, Thiên mở to hai mắt miệng lắp bắp: “Mình… chưa chết.”

“Thực ra ngươi chết rồi!” Một giọng nói trong veo như con nít vang lên bên tai Thiên.

“À không phải! Là xuyên không… mà đứa nào nói đấy?” Thiên giật mình ngó qua rồi ngạc nhiên khi thấy một sinh vật kỳ lạ nhỏ nhắn đang đậu trên vai hắn, lập tức hất văng sinh vật đó ra xa rồi nhích mông lùi lại đề phòng: ” Con gì đây? Đừng có tới gần tao…”

Sinh vật kia nhìn kỹ thì có phần đầu như một bé gái với mái tóc búi hai bên như natra, phần thân mặc một bộ váy kết từ cánh hoa sen còn phần chân thì không thấy mà thay vào đó là một làn khói trắng lưu động nhẹ nhàng. Tổng thể chưa lớn bằng nắm tay của Thiên.

“Hic… Ngươi thật nhẫn tâm.” Sinh vật kia nhăn nhó nói, sau đó ôm đầu bay lên nhìn hướng Thiên ngồi mắng: ” Tên đáng ghét! Bà đây không giúp ngươi nữa.”

Thiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn có nghĩ lại xem mình vừa trải qua những gì.

Thân xác hắn nhập vào là một thiếu niên 16 tuổi, hơi gầy một chút. Bất quá cơ thể này không có tên, theo ký ức còn sót lại của cái cơ thể này thì hắn đã vô tình bắt được một con thú nhỏ kỳ lạ rồi bị một nhóm người truy sát nên phải chui vào hang động này lẩn trốn.

Con thú nhỏ kia lại là chết đi sau khi nhả từ trong miệng ra cái sinh vật giống bé gái mà Thiên Đang nói chuyện cùng.

Trong đầu Thiên bỗng lóe lên một câu hỏi: “Ta rốt cuộc đã xuyên tới đâu?”

Theo mô – típ truyện xuyên không thì Main chính nhất định sẽ có được hệ thống, linh hồn một siêu cấp cường giả hoặc một món bảo vật nghịch thiên. Thiên cũng nghĩ như vậy và hắn đặt câu hỏi như vậy chờ xem có giọng nói nào phát ra trong đầu không.



Chờ 10 giây… 30 giây… một phút rồi vẫn không có ai hồi âm, rồi Thiên sực nhớ ra sinh vật kia và mở miệng hỏi: “Ngươi là thứ gì vậy?”

“Hứ! Tên đáng ghét rốt cuộc cũng chú ý đến ta… nhưng bà đây không có hứng trả lời nha!” Sinh vật kia chu môi, ra vẻ tức giận nói sau đó quay mặt đi chỗ khác cóc thèm để ý tới Thiên nữa.

Thiên chợt nhận ra rằng cô bé này có nét đáng yêu, dỗi hờn như tụi con gái nhưng lố hơn chút. Hắn liền dùng mồm mép đối đãi để moi tin tức: “Sinh vật đáng yêu như vậy… chắc chắn rất lợi hại a!”

Nghe hai chữ ‘đáng yêu’ từ miệng Thiên, cô bé ngập ngừng quay đầu lại chớp chớp cặp mắt to tròn nói: “Nơi này là khu rừng phía đông thuộc Hoa Quả Sơn, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

“Hoa quả Sơn?” Thiên giật mình hỏi lại, hắn như không nghe rõ.

“Ừ! Hoa Quả Sơn đó… bất quá Đại Thánh không còn nên Hầu tộc của ngài cũng đã sớm bỏ đi để lại một Hoa Quả Sơn vô chủ.”

“Ặc! Đại Thánh… Tôn Ngộ Không sao? Mình xuyên tới tận Tam Giới cơ à… quá ghê rồi.” Thiên thầm nghĩ, sau đó hỏi cô bé kia tiếp: ” Ta cứu ngươi sao? Vậy rốt cuộc ngươi là cái gì?”

“Ta chỉ là một sinh linh như bao sinh linh khác trong Tam Giới, chỉ biết hơi nhiều một chút nên bị người ta vây bắt. Khi nãy ngươi cứu ta một mạng rồi giờ ngươi muốn ta báo đáp thế nào?” Cô bé kia hỏi.

Thiên nhíu mày suy nghĩ rồi đáp gọn:

“Làm cho mặt ta đẹp trai như nam thần là được!”

Cô bé hai mắt lại chớp chớp, tay nhỏ khẽ vẫy lên rồi một chiếc gương xuất hiện rơi vào tay Thiên rồi nói: “Ngươi chưa đủ đẹp sao?”

Thiên nhìn vào trong gương, hắn quên mất rằng cái hành động vẫy tay và biến ra đồ vật kia là thập phần bá đạo, thốt lên:

“A… sao lại có gương mặt đẹp trai thế này… haha!”

Thiên sướng như điên vì cuối cùng ông trời không phụ lòng người tốt, cho hắn sống tiếp với một vẻ ngoài hoàn hảo. Hắn ngửa mặt lên trời cười chua chát: “Haha một tâm hồn đẹp cần có một ngoại hình đẹp… bà lão ăn xin nói chí phải.”

Và rồi Thiên cùng cô bé kia trao đổi một số chuyện hắn cần biết về thế giới này, một thế giới của tu luyện, đắc đạo, thành yêu, thành ma, thành phật. Một thế giới rộng lớn không thể đong đếm, một thế giới mà con kiến hôi như hắn muốn khám phá.

“Bất Thiên – ta sẽ tên là Bất Thiên, từ giờ trở đi trong Tam Giới này sẽ phải nhắc tới tên ta… và cả ngàn vạn năm về sau.” Thiên cười như phản diện với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, sau đó trả lại cho cô bé ki rồi đứng dậy tìm đường ra khỏi hang.

Cô bé kia rốt cuộc cũng không có tên, Thiên bèn gọi là Tiểu Hồng cho dễ nhớ và cũng hợp với màu của những cánh hoa sen tạo nên chiếc váy của nàng.

Tiểu Hồng biết khá nhiều và nói cũng không ít, nàng nguyện đi theo Thiên để trả hắn ơn cứu mạng mà hắn chưa nghĩ ra thứ muốn báo đáp.



Thiên là một tên cuồng đọc những bộ truyện như Tây Du ký, Bảo Liên Đăng nên khiến thức về Tam Giới cũng kha khá. Theo như lời kể của Tiểu Hồng thì thời điểm này là 1 vạn năm sau khi bốn thầy trò Đường Tăng đi thỉnh kinh trở về. Tam Giới đang trong thời gian yên bình nhất của nó.

Thiên ra khỏi hang đá, đập vào mắt hắn là một khung cảnh núi non hùng vĩ trùng trùng điệp điệp. Rất giống với những thước phim điện ảnh hắn xem về Hoa Quả Sơn, tiếc là nơi này không còn Hầu Tộc thống trị nữa mà vô chủ, bất kỳ ai cũng có thể tiến vào đi ra…

“Tiểu Hồng, theo ngươi thì giờ chúng ta nên đi hướng nào?” Thiên mãi không quyết định được hướng đi bởi xung quanh toàn là rừng rậm bèn hỏi.

Tiểu Hồng bé nhỏ ngồi trên vai Thiên, chỉ tay về hướng đông nói: “Chúng ta tới đó đi!”

“Ok!”

Vừa vượt qua những lùm cây rậm rạp, Thiên vừa hỏi Tiểu Hồng về tất tần tật mọi thứ hắn có thể nghĩ ra trong đầu: “Tiểu Hồng à, Ta thắc mắc tại sao Hầu Tộc lại bỏ đi khỏi Hoa Quả Sơn?”

Tiểu Hồng lắc đầu khẽ đáp: “Ta cũng không rõ! Có tin đồn rằng do Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không bị đánh chết trên Thiên Giới, sau đó còn phong ấn linh hồn ngài ấy lại để vĩnh viễn không được đầu thai chuyển kiếp. Sau đó Thiên Giới kéo xuống tấn công Hoa Quả Sơn, do không còn người cầm đầu nên Hầu tộc nhanh chóng thua trận và bị truy cùng diệt tận buộc phải bỏ đi tìm lấy con đường sống cho riêng mình.”

Thiên đang đi thì dừng lại, nắm quần kéo xuống khiến Tiểu Hồng vội quay mặt đi xấu hổ mắng: “Ngươi phải nói trước chứ!”

“Haha ta quên!” Thiên cười cười, cho thằng em thò ra rồi xả lũ. Bất quá không thấy cảm giác gì khi chạm vào dương vật thì vô cùng bất an: ” Ủa sao không có cảm giác? Hay là…”

Thiên trợn mắt, ý nghĩ điên rồ trong đầu là hắn bị liệt dương. Vội đem dương vật ra nắn bóp vân vê các kiểu cho nó cứng lên mà cũng không được. Cuối cùng hắn thất vọng quỳ xuống đất than vãn: “Xong rồi! Kiếp này coi như bỏ.”

Thấy Thiên trưng ra bộ mặt tang thương, Tiểu Hồng liền thắp sáng hy vọng cho hắn: “Liệt dương có thể chữa mà!”

“Thật sao? Hay ngươi chỉ trêu đùa ta?” Thiên chán nản hỏi.

Tiểu Hồng khẳng định: “Tới Thủy Liêm Động đi, trong đó có một loại quả giúp ngươi khắc phục tình trạng hiện tại.”

Thiên không trần trừ, đi theo sự chỉ đường của Tiểu Hồng một cách vội vã và hấp tấp. Khiếp trước cao to đen hôi dương vật khủng thì mặt như lìn, xuyên không sang đây đẹp trai như nam thần thì lại liệt dương. Hắn nhất định không để số mệnh trêu đùa như vậy được, hắn phải tới bằng được Thủy Liêm Động càng nhanh càng tốt vì thế hắn chạy cho nhanh. Nhưng chạy trong rừng rậm chỉ khiến hắn mất sức khi liên tục phải đổi hướng và né những chướng ngại ví dụ như một bụi gai.

Cuối cùng hắn tới một thác nước hùng vĩ, lượng nước khổng lồ từ trên cao đổ xuống tung bọt cùng hơi nước trắng xóa. Theo như trong phim thì phía sau thác nước chính là Thủy Liêm Động, tại một mỏm đá nhô ra phía dưới chân thác nước là Thiên Đang đứng hướng mắt lên mà thầm cảm thán: “Thật hoành tráng! Mấy ai được tận mắt thấy cảnh này.”

Bỗng Tiểu Hồng chui nhanh vào ngực áo Thiên rồi hốt hoảng nói: “Có ai đó đang tới!”

Thiên ngay lập tức quan sát tứ phía, hạ thấp người xuống thận trọng khi thấy một nữ nhân thân mặc chiến giáp kiểu cổ trang, đang di chuyển tới gần mép nước thì gục xuống, thanh kiếm trên tay vẫn còn sót lại vết máu.