Hậu Tây Du

Hậu Tây Du - Chương 14: 14: Công Chúa Điện Hạ




Sáng hôm sau, Thiên ngồi trong phòng của mình hai chân xếp bằng tu luyện. Từng luồng linh khí vô hình đang tụ lại giống như một cơn lốc chậm rãi xung quanh hắn, chợt hai mắt hắn mở ra mang theo nét thất vọng, luồng linh khí xung quanh cũng lập tức tiêu tán và hắn đột phá thất bại.

Sau khi bán hành cho ba anh em nhà họ Lỗ, Thiên phát hiện cơ thể có chút khác mọi ngày và mừng rỡ vì biết bản thân đã chạm tới cực hạn của Luyện Khí tầng 3. Hắn liền ngay lập tức dành cả đêm để ngưng tụ thiên địa linh khí nóng lòng đột phá lên tầng 4, nào ngờ trong lúc quan trọng nhất lại phân tâm và thất bại. Lúc quan trọng nhất đó hắn đột nhiên nghĩ về chiếc kính mà Tiểu Hồng giao cho Bạch San San, hắn dần có cảm giác chiếc kính đó không bình thường thậm chí là bất thường đem đến nguy hiểm.

Hôm nay lớp vắng 3 người, là ba anh em nhà họ Lỗ xin phép nghỉ ốm, ốm thật hay ốm giả chỉ có Thiên mới biết. Buổi học trôi qua vẫn như mọi khi, mới học hai buổi nên vẫn là giới thiệu về địa lí và lịch sử của Sinh Huyền Quốc, khác với đại đa số nước láng giềng có Vua là người đứng đầu, Sinh Huyền Quốc lại có Nữ Hoàng. Trong hệ thống chính trị của Sinh Huyền Quốc thì chiếm đa phần là nữ giới, bởi xét về tài sắc lẫn trí tuệ thì nữ nhân Sinh Huyền Quốc hơn hẳn nam nhân. Nữ Hoàng là người nắm giữ quyền lực, quân sự, và nhiều thứ quan trọng khác, mỗi đời Nữ Hoàng sẽ chọn cho mình một người đàn ông nàng ưng ý, người đó phải có đủ 3 yếu tố là văn võ song toàn, thông minh hơn người, điều cuối cùng và cũng không thể thiếu là phải lọt vào mắt xanh của Nữ Hoàng.

Tuy nhiên không phải ai cũng muốn lọt vào mắt xanh của Nữ Hoàng bởi nếu vậy thì ngươi sẽ phải chịu sự quản thúc, chịu gò bó khi mà mỗi việc ngươi làm ra đều có cả tá người soi mói. Thậm chí có thể mất mạng nếu ngươi chót léng phéng với nữ nhân khác, tuy nhiên có trường hợp ghi nhận một nam nhân được Nữ Hoàng yêu say đắm, say tới mức khi nam nhân này không may qua đời thì Nữ Hoàng đã ở giá cả đời không chịu tiếp nhận người khác.

Thiên đang nghe giảng, chợt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cô gái cùng hắn ăn vụng ngỗng quay đang quét lá dưới sân, trông nàng tựa như một đóa hoa lan nhưng ảm đạm làm cho người nhìn vào có chút bi thương. Thấy Thiên ngóng ra ngoài, một bạn nữ ngồi gần khều khều hắn và hỏi: “Chào ngươi! Ta tên Triệu Mai, làm quen được không?”

Thiên gật đầu: “Được! Ta tên Thiên.”

Hắn đáp mà mắt vẫn hướng ra ngoài nhìn chăm chú cô gái đang quét lá, Triệu Mai thấy vậy bĩu môi: “Ngươi quen Vô Tình sao?”

“Vô Tình? Tên nàng ta là Vô Tình?” Thiên thầm tự hỏi, lần trước quên không hỏi tên.

Hắn gật đầu và không nói thêm gì. Sau buổi học hắn tính tới nói chuyện với Vô Tình nhưng lại chẳng thấy nàng đâu cả.

Cái hẹn ở Ngoại Viện cũng vì thế mà bị hủy đi, Thiên tới khu người gỗ để thăm quan và phát hiện có nhiều người đang ở đây. Bọn họ đang chú tâm vào xem xét cái gì đó và nét mặt ai cũng khá là nghiêm trọng.

Thiên tò mò tiến lại xem, hắn giật mình khi nhìn vào cái nơi mà mọi người đang nhìn chằm chằm, một cái xác người. Hơn nữa còn mặc đồng phục của Đình Viện.

“Có chuyện gì thế?”

“Có người chết, là học viên mới.”

“Khoan đã hình như tên này dáng người quen quen, ta có gặp hắn hôm trước ở nhà ăn.” Một người nghi hoặc nói, sau đó thì lật ngửa cái xác lên và tất cả cùng bàng hoàng khi dung nhan người ngày bị hủy đến mức tan tành không nhận dạng được, trên cổ vẫn còn vết bàn tay nắm chặt.

“Vết tay này?” Thiên thầm nói rồi giật mình, vết tay là của hắn, vậy cái xác này là của… Lỗ Nhị hoặc Lỗ Tam. Nhưng ai lại ra tay với bọn chúng?

Vừa lúc đó mấy ông thầy giáo tới rồi phong tỏa nơi này, đem xác của Lỗ Tam đi mất.

“Mọi người bình tĩnh! Sau khi khám nghiệm tử thi thì Đình Viện sẽ thông báo cho gia đình nạn nhân. Đây là một trường hợp nguy hiểm, rất có thể hôm qua trò ấy đã tới khu vực cấm.”



“Khu vực cấm?” Chỉ có Thiên không biết, còn toàn bộ người ở đây đều biết khu vực cấm. Nơi mà không một ai dám bén mảng tới, mọi người nghi ngờ có lẽ Lỗ Tam đã tới đó vào đêm qua và xảy ra việc như hiện tại.

Buổi ăn trưa hôm đó, mọi người bàn tán về vụ việc hot nhất hôm nay.

“Ê biết tin gì chưa?”

“Biết rồi! Thằng Lỗ Tam chết ở Ngoại Viện, nghe đồn đêm qua tới khu vực cấm.”

“Ô thế 2 thằng kia đâu? Bình thường 3 đứa nó đi với nhau cơ mà.”

“Sang trấn tâm lý, ở phòng từ sáng tới giờ chưa ra.”

“Thằng này liều nhỉ, lúc mới nhập học đã có quy định không được tới đó nhưng lại bị xem nhẹ, giờ chết ra đấy rồi mọi người mới sáng mắt ra đề phòng. Mà ta cũng không biết khu vực cấm có gì?”

Người kia đáp, giọng cực kỳ nguy hiểm:

“Nghe đâu là từ mấy chục năm trước, chính xác là 20 năm trước khi mà ta với ngươi còn chưa được thụ tinh, khi Đình Viện mới thành lập. Lúc đó có một Yêu Quái thực lực trên cả Kết Đan, nó lộng hành khắp Quất Lâm Thành reo dắt sợ hãi tới người dân. Khi mà nhân dân lầm than quá không biết cầu cứu ai thì một vị Tiên từ trên trời bước xuống, nàng ta thực lực mạnh mẽ và ra tay phong ấn Yêu Quái kia dưới Đình Viện, từ đó trở đi nơi phong ấn gọi là khu vực cấm.”

Người kia nghe kể xong, mồ hôi lạnh toát ra hỏi: “Sao không giết luôn mà chỉ phong ấn?”

“Ai mà biết, ta cũng chỉ là nghe kể lại mà thôi.”

Thiên ngồi hóng hớt không khỏi rùng mình một phen, dưới chân bọn hắn đang phong ấn một Yêu Quái cường đại, nhưng nếu là phong ấn rồi thì điều gì khiến Lỗ Tam chết? Thiên tò mò, quyết định chiều nay tới hỏi Lỗ Nhất và Lỗ Nhị.

Sau giờ cơm chiều, Thiên đang định tới tìm Lỗ Nhất và Lỗ Nhị thì trên đường đi gặp Vô Tình đang thần thần bí bí đi tới đâu đó, hắn thấy rất đáng nghi nên đi theo. Nữ nhân này thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng khi có thời gian quan sát kỹ hơn thì lại thấy nàng ta có khá nhiều điểm bất thường, không chỉ Thiên đoán vậy mà rất nhiều người đoán vậy, tuy nhiên Vô Tình chỉ là một lao công nên ít ai để ý tới những hành động bất thường này.

Vô Tình đi tới Ngoại Viện, một khu vực đặt vô số dụng cụ hỏng hóc cũ kỹ, nơi này có một gốc cây xoan cổ thụ. Vô Tình tới trước thân cây, nhìn quanh để xác nhận không có ai theo dõi mình rồi tiến vào trong thân cây. Vô Tình biến mất dưới thân cây xoan, Thiên từ một góc quan sát thấy hiện tượng đó thì nghi hoặc: “Kết giới không gian?”

Hắn liền mở Thông Thiên Địa Đồ ra để tìm hiểu, và nhận lại dòng chữ: Kết giới không gian, một thuật che mắt vô cùng lợi hại có thể che được cả khí tức lẫn cảm nhận. Nếu không biết nơi đặt kết giới thì khả năng tìm ra bằng không.

Thiên cau mày: “Xem ra đây chính là nơi mà mọi người gọi là khu vực cấm.” Sau khi hắn nhìn thấy dưới nền cỏ có một vài vết tích do va chạm để lại.



Cất bản đồ đi, Thiên nhanh chóng tiến tới gốc cây xoan cổ thụ đưa tay sờ thử thì bị một luồng khí tức mạnh mẽ đánh bật ngửa ra sau trượt dài hơn chục mét. Hắn gượng dậy tiến thử lại lần nữa, khi vừa bước tới thì bị một bàn tay thò ra từ thân cây tóm cổ hắn lôi vào với một lực rất mạnh khiến Thiên không kịp phản ứng hay chống cự, miệng chỉ kịp chửi thề: “Đệt!”

Ngọc Hoàng Thượng Đế là trưởng quản của Thiên Đình, chịu trách nhiệm trông coi Tam Giới, mỗi lệnh ngài ban xuống thì nhất nhất không dám trái lời. Tại một nơi cách Lăng Tiêu Điện khá xa xôi, một hòn đảo nổi giữa không trung.

Hòn đảo này diện tích không lớn không nhỏ vẻn vẹn 10 dặm vuông, trên đảo có cây cỏ hoa lá xanh tươi, một dòng thác chảy từ đảo xuống bên dưới toàn là mây trắng. Ngay vị trí trung tâm của đảo có một cung điện bằng ngọc thạch lộng lẫy, đứng trong cung điện ngọc, nhìn ra là cỏ cây xanh tươi chim hót líu lo, bên trên và bên dưới đều là trời xanh thăm thẵm, không khí trong lành dễ chịu, bồng lai tiên cảnh là đây chứ đâu!

Một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi bên bệ ngọc, toàn thân mặc bộ y phục trắng muốt tinh khuyết, đôi mắt long lanh nhìn về phía thác nước đang ào ào đổ xuống trong lòng nhớ tới một đoạn ký ức xảy ra cách đây chỉ vài tháng. Trong một lần nàng ham chơi trốn xuống Nhân Giới, không ngờ bị kẻ địch ám toán và bị thương cũng may trong lúc nàng sắp mất mạng thì có một thiếu niên trẻ tuổi đã hút độc cứu mình. Nghĩ tới cảnh hắn dùng miệng hút độc ra từ vị trí đùi non của mình, nàng hơi đỏ mặt môi mỏng cắn chặt tựa xấu hổ vô cùng. Nếu khi đó nàng có thể động đậy thì có lẽ phải đào một cái hố mà chui xuống cho đỡ quê.

“Diêu Nhi, ngồi nghĩ gì mà mẹ gọi nãy giờ không nghe?” Một giọng nữ khác cất lên, giọng nói ngọt ngào thành thục tựa mật ngọt rót vào tai.

Thiếu nữ quay mặt lại, làn gió nhẹ làm mái tóc đen của nàng khẽ bay làm nét đẹp thuần khuyết ấy lại càng tăng thêm, miệng nhỏ khẽ cất tiếng đáp lại: “Mẹ!”

Theo ánh mắt của thiếu nữ, một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần thân mang lam y bó sát để lộ những đường cong mê người bước tới ngay sau nàng, khẽ đặt tay lên xoa đầu nàng với giọng hỏi đầy ẩn ý nói: “Con lại nhớ ai đó rồi sao?”

Tiêu Diêu lắc đầu: “Đâu có đâu, con ngắm thác nước thôi mà!”

Người mẹ mỉm cười đầy dịu dàng, khẽ phất tay lên tạo thành một đám mây nhỏ bay trước mặt hai người, đám mây theo điều khiển của nàng hiện lên hình ảnh hai người một nam một nữ trong hang động phía sau thác nước, không ai khác ngoài Tiêu Diêu và Thiên. Thấy hình ảnh đó, Tiêu Diêu thốt lên rồi tránh xa khỏi cái xoa đầu của mẹ nàng: “Mẹ! Người lại dùng phép thuật đó rồi.”

Người mẹ không nhịn đượ mà bật cười: “Xem con kìa, nhớ cậu nhóc nhân loại đó vậy mà còn không thừa nhận, nếu ta không dùng phép làm sao vạch trần được con đây.”

Người mẹ hỏi sau khi thấy thái độ của Tiêu Diêu: “Cậu bé đẹp thật, ngoại hình chẳng khác nào người Thiên Giới chúng ta. Con và cậu bé này có phát sinh tình cảm chưa?”

Tiêu Diêu đỏ mặt: “Mẹ, hắn cứu con và con cũng đã giết con thú đó để cứu hắn rồi, giờ không ai nợ ai nữa nên…”

“Thôi đi con ạ, mẹ đẻ ra con mẹ biết tính con quá mà. Ta thấy tên nhóc đó được đấy hay là con dẫn lên cho ta gặp một lần biết đâu lại thành rể quý.”

“Mẹ này, con không nói chuyện với mẹ nữa.”

“Mặt đỏ hết lên kia kìa bà trẻ, còn chối.”

Nàng biết tính con gái mình, từ nhỏ tới lớn chưa từng động tâm với bất kỳ nam nhân nào cho dù có anh tuấn tài giỏi tới đâu, nàng từng nghĩ con mình không thích nam nhân và đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Tuy nhiên cách đây vài tháng Tiêu Diêu đã trốn xuống Nhân Giới mà không được sự đồng ý của nàng, lúc đầu nàng cũng rất giận nhưng sau khi đi theo điều tra và dẹp bỏ mấy tên muốn ám toán con gái mình. Nàng đã thấy một cậu nhóc 16 tuổi cứu Tiêu Diêu, hút độc cho Tiêu Diêu, nướng đồ ăn cho Tiêu Diêu mà không hề biết Tiêu Diêu rất xinh đẹp sau lớp mũ giáp. Nàng đã có thiện cảm với cậu nhóc này và nghĩ trên đời này sẽ không có người thứ 3 như vậy. Người thứ 3 là bởi trước khi thấy Thiên cứu Tiêu Diêu thì nàng cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, cũng bị thương và sắp mất mạng nhưng được một người cứu sống.

Khi hai mẹ con đang trò chuyện, chợt một người thân mang giáp trụ rất oai vệ phóng như bay tới quỳ trên không trung nói: “Thưa Công Chúa Điện Hạ! Ngọc Hoàng Thượng Đế triệu tập người tới diện kiến.”