Hậu Tây Du

Hậu Tây Du - Chương 17: 17: Ta Và Nàng




Khi Vô Tình chưa kịp chuẩn bị đón tiếp người sắp xuất hiện kia thì…

“Bùm!”

Một tiếng nổ vừa đủ, kéo theo vô số mảnh pha lê vỡ bắn tung tóe, Vô Tình lập tức phải lui ra xa và liên tục tránh né nếu không muốn bị đánh trúng.

Từ trong làn khói sau vụ nổ, một người bước ra trên tay bế một người. Người đó là Thiên, và người được bế là một cô gái vô cùng xinh đẹp đang say giấc ngủ trong lòng hắn.

Thiên vừa bước ra, Vô Tình lập tức cảm nhận được luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ từ hắn phát ra, có thể sánh ngang với nàng. Vô Tình nghi hoặc: “Ngươi đột phá Luyện Khí tầng 10? Ngươi còn sống?”

Thiên dường như không để ý tới lời Vô Tình mà thúc dục: “Mau rời khỏi đây!”

Hai người đem theo cô gái nhanh chóng tháo lui, ra khỏi gốc cây xoan cổ thụ thì lập tức phóng như bay về phía phòng của Thiên, cũng may không ai nhìn thấy vì lúc này đang là nửa đêm.

Sau khi hai người đi mất, lão già râu tóc bạc phơ từ trên không bay xuống rồi tìm kiếm gì đó, sau một hồi cuối cùng cũng đã tìm ra Kết Giới Không Gian kia và dùng tay phá nát. Lão tức tốc xuống tới căn phòng tận cùng rồi thẫn thờ nhìn mớ hỗn độn ngổng ngang mảnh pha lê rồi run run nói: “Không xong rồi! Yêu Quái phá phong ấn thoát rồi.”

Ngay lập tức thông tin được lan truyền đi với tốc độ chóng mặt trong đêm, tất cả các phòng đều bật điện sáng chưng rồi nhao nhao cả lên tụ tập lại Chính Điện nơi lão già kia đang đứng ở vị trí cao nhất.

“Đại trưởng lão xuất quan rồi! Yêu quái cũng phá được phong ấn thoát rồi, một phen sóng gió sẽ tới với Quất Lâm thành chúng ta.” Một người bi quan nói.

Các vị trưởng lão khác cũng tới, hướng về phía đại trưởng lão cung kính hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”

Đại trưởng lão phất tay: “Mọi người bình tĩnh nghe ta nói, Yêu Quái phong ấn đã thoát ra, với sức của nó thì không thể.”

“Ủa ý là sao?”

“Không hiểu”

“Ý đại trưởng lão là có kẻ giúp nó phá phong ấn.”

Đại trưởng lão nói tiếp: “Tuy nhiên mọi người đừng quá lo lắng, chắc chắn nó sẽ mất rất nhiều sức để phá phong ấn cho nên hiện tại suy yếu cùng cực và chưa thể ra khỏi Đình Viện.”

Lão hít một hơi sâu nói vọng: “Phong tỏa tất cả lối ra, bắt đầu vây bắt yêu quái, ai bắt được nó sẽ có thưởng, tất cả nhớ kỹ cho ta… yêu quái là Nữ.”

Cuộc vây bắt yêu quái bắt đầu, với lực lượng hùng hậu nhanh chóng càn quét khắp mọi ngóc ngách.

Lúc này trong phòng Thiên, hắn đang hì hục đào một đường hầm ngay bên cạnh giường của mình. Đất đá được Vô Tình thu gom lại rồi hất ra ngoài sân, sau khi đào xong thì Thiên đem đặt cô gái kia xuống rồi dùng một tấm gỗ lớn đặt lên coi như chưa từng xuất hiện đường hầm, mục đích để che giấu cô gái kia khỏi mọi người. Thiên quay sang nói với Vô Tình: “Đem theo chút đất, dọc đường đi bôi lên tường làn dấu như có ai đó trèo tường, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Vô Tình gật đầu: “Hiểu!”

Khi công việc vừa hoàn thành, Vô Tình nhanh chóng rời đi còn Thiên thì lao lên giường đắp chăn kín đầu ngay khi có tiếng gõ cửa.

“Ai đấy?” Hắn giả giọng mớ ngủ nói vọng ra.



“Là ta Hoàng Loan đây.”

“Ủa Loan tỷ tỷ, có chuyện gì thế?” Thiên ra mở cửa, dụi mắt giả ngu hỏi.

“Nhóc đi đâu cả tuần nay, Yêu Quái phá phong ấn thoát ra ngoài rồi, đại trưởng lão huy động mọi người phong tỏa Đình viện và vây bắt nó. Ta không thấy nhóc đâu nên đến xem thử, ai dè vẫn ngủ.”

“Kinh khủng vậy sao? Đợi ta thay đồ rồi cùng bắt yêu quái.” Thiên vờ trợn mắt kinh ngạc, thay đồ xong cùng với Hoàng Loan chạy ra ngoài theo dòng người đi bắt Yêu Quái.

Khi mọi người tràn đến Trung Viện và lùng sục khắp mọi ngóc ngách, Thiên đi theo vờ góp sức lùng sục nhưng là đang quan sát đề phòng xem có thằng nào bén mảng tới phòng mình hay không. Lục soát khắp nơi, có vài người tiến về phía phòng của hắn chuẩn bị đạp cửa xông vào thì Thiên bất ngờ la lên rồi chỉ tay về hướng khác khiến mọi người chú ý: “Mọi người mau nhìn, vết trèo tường kia khá mới.”

Mọi người nhìn theo hướng tay Thiên, vị trí bức tường cao đầy dấu vết lưu lại của việc trèo tường.

“Mau! Thông báo cho mọi người Yêu Quái đã tẩu thoát tới Ngoại Viện, lập tức dùng thiên la địa võng vây hãm lại.”

Tất cả mọi người cùng kéo nhau tới Ngoại Viện, lúc này trên đỉnh một ngọn tháp hơn 20 tầng vị Đại trưởng lão râu tóc bạc phơ kia đang đứng quan sát mọi thứ, một vị trưởng lão khác xuất hiện phía sau lo lắng hỏi: “Sao rồi?”

Đại trưởng lão lắc đầu: “Ta đã dùng thực lực thăm dò khắp Đình Viện, không tìm thấy một tia khí tức nào của Yêu Quái. Rất có thể ngay khi thoát ra nó đã đào tẩu một cách thần tốc, hơn nữa…”

“Hơn nữa làm sao?” Trưởng lão kia hỏi.

“Hơn nữa có kẻ tạo ra Kết Giới Không Gian, đào một đường hầm bí mật dẫn tới nơi phong ấn Yêu Quái.”

“Kết Giới Không Gian? Chẳng lẽ là người của Phủ Hồ Tiên?”

Đai trưởng lão không dám chắc: “Không thể khẳng định, chỉ là nghi ngờ thôi. Ta sẽ đích thân tới Phủ Hồ Tiên một chuyến.”

“Vậy còn việc vây bắt Yêu Quái?”

“Phát lệnh thu hồi đi, nó tẩu thoát ra ngoài rồi. Ngày mai sẽ có người của Thành Chủ lo.”

Lệnh mới ban xuống, toàn bộ người thôi không tìm kiếm nữa và lui về nghỉ ngơi sẵn sàng chuẩn bị cho loạn lạc.

Cách Quất lâm Thành 20km về phía tây Chính là biên giới lãnh thổ giữa Sinh Huyền Quốc và Hoa Quốc, một người lưng đeo cung tên cưỡi ngựa phi nước đại tới sát vị trí biên giới. Một lát sau là hàng tá người cưỡi ngựa phi theo, ước tính khoảng hơn trăm người, bọn họ chính là quân chinh sát của Hoa Quốc phái sang để thăm dò Quất Lâm Thành.

Tuy nhiên Quất Lâm Thành thân là thành thị biên giới nên cũng đã rèn luyện quân đội rất tinh nhuệ, hệ thống phòng thủ cũng rất kiên cố. Trong Thành lúc nào cũng có 1000 quân lính sẵn sàng cho mọi tình huống.

Nhưng lúc này đang là nửa đêm, quân chinh sát của Hoa Quốc rất nhanh đã tiếp cận được tường thành mà không bị lính canh phát giác.

Trong phòng mình lúc này, Thiên mở ván gỗ ra bế cô gái đặt lên giường, nàng ta vẫn đang ngủ say. Thực ra nàng ta đã kiệt sức sau khi dồn toàn lực phá vỡ khối pha lê. Cũng nhờ có Thiên hỗ trợ mà việc phá vỡ phong ấn thành công.

Đặt nàng lên giường, Thiên nhớ lại khoảnh khắc hắn bị kéo vào trong khối pha lê hồng ngọc.



Sau khi quan hệ với nữ nhân kia, hắn tỉnh táo trở lại, thấy mình đang ở trong một không gian vừa đủ với sắc hồng nhàn nhạt và phát hiện thực lực của mình tăng lên 3 cấp từ Luyện khí tầng 3 lên tầng 6. Đúng lúc đó thì giọng mỹ nữ kia cất lên: “Ngươi là người giúp ta?”

Thiên nhìn cơ thể trần trụi như hoa như ngọc của nàng nói: “Không, là người khác.”

“Nhưng hôm qua ta mến được máu, là máu của ngươi.”

“À đó chỉ là tai nạn thôi!”

Nhắc tới máu, mỹ nữ kia lại nhớ tới lúc hai người giao hợp cực kỳ hoàn mỹ giúp nàng lấy lại được sức mạnh của bản thân và còn giúp tình cảm hai người không cần bồi đắp tự nhiều lên. Thiên cảm giác mỹ nữ này rất quen nhưng không thể hình dung ra gặp qua ở đâu, nàng cũng tương tự, có cảm giác hai người đã quen từ ngàn năm trước vậy.

“Ngươi tên gì?”

“Nàng tên gì?”

Cả hai chợt đồng thanh hỏi, rồi sau đó nhìn nhau bằng ánh mắng ngượng ngùng. Thiên trả lời trước: “Ta tên Bất Thiên, còn nàng?”

Mỹ nhân bẽn lẽn đáp: “Ta tên Ái vân!”

Hai người lại nhìn nhau, Ái Vân chợt sát lại gần Thiên hỏi khẽ: “Chúng ta từng gặp nhau trước đây chưa?”

Thiên thấy nàng sát lại, tay như quen thuộc dang ra ôm lấy rồi lắc đầu: “Chưa từng!”

Ái Vân bị phong ấn cách đây hơn 20 năm, Thiên lại mới 16 tuổi nếu hai người gặp nhau thì chỉ có kiếp trước.

Thiên sực nhớ ra gì đó, liền hỏi: “Phải rồi, nàng từng nhắc tới Long Hoàng, người đó là ai vậy?”

Ái vân đáp: ” Ta chưa gặp người đó bao giờ, ta chỉ biết ông ta là cha của Long Tộc.” Rồi nàng quay sang hỏi ngược lại Thiên: ” Ngươi cũng là người Long Tộc sao lại không biết?”

“Ặc! Ta làm gì có phải…” Thiên đang định chối thì ngẫm lại, hắn chưa từng tìm hiểu kỹ về thân phận của bản thân. Chắc chắn không chỉ đơn giản là một tên nhóc vô danh chết trong hang đá khi hắn mới xuyên không tới đây.

Hắn gãi đầu đáp lại: “Haha… ta quên.”

Ái Vân quan sát hắn kỹ hơn, nàng chợt thấy hắn có nét gì đó đáng yêu và thu hút. Thiên thì quê độ chẳng biết nói gì, mãi lúc sau mới tìm chủ đề khác trò chuyện.

“Sao nàng lại bị phong ấn ở đây?”

“Chuyện dài lắm! Đợi khi thoát ra ngoài ta nói.”

Tay phải Thiên đang ôm lấy vòng eo nhỏ tinh tế của Ái vân, chợt nó rung lên rồi nhói đau khiến hắn vội rụt tay lại kêu oai oái.

“Cánh tay của ngươi… ưm hình như bị dính phải sức mạnh của ta rồi.” Ái Vân vô tư nói, Thiên há hốc mồm.

Đông Vân giải đáp: “Mấy ngày trước ta bị nhốt trong phong ấn luôn có cảm giác kỳ lạ, cảm giác như một ai đó sắp tới cứu ta ra. Khi ngươi tới gần thì ta xác định lại chính là ngươi, bởi ngươi mang huyết mạch của Long Hoàng. Bởi vậy ta dùng toàn bộ sức tàn hút lấy ngươi nhưng ngươi cùng cô gái kia chống trả quyết liệt. Khi đó tay ngươi bị thương máu chảy ra bị ta hút lấy, nhưng khi ăn máu của ngươi thì có tác dụng phụ…” Nói tới đây hai má Ái vân ửng hồng, tác dụng phụ ở đây có lẽ Thiên cũng hiểu, hắn chỉ không hiểu tại sao máu hắn lại có tác dụng như thuốc kích dục.