Hậu Tây Du

Hậu Tây Du - Chương 19: 19: Mua Sủng Vật




Hai bóng người trong đêm phóng như bay vụt qua bầu trời, Thiên và Hoàng Loan chạy tới ao nước nhỏ phía sau phòng của nàng. Thiên kinh ngạc khi nhìn thấy Kim Ngư, với biểu hiện vô cùng lo lắng của Hoàng Loan trước đó hắn tưởng con cá hôi này đã bị bội thực chết! Ai ngờ nó ăn no tới mức béo ú rồi không tự bơi được mà cắm đầu xuống đáy ao, ao rất nông nên Thiên có thể nhìn thấy cái đuôi vàng chóe của nó đang ngọ ngậy.

Đúng lúc này Hoàng Loan bật khóc nức nở mách: “Huhu… ta mới mua một con thú nhỏ bên ngoài, nó rất dễ thương và mũm mĩm… mới lơ đi một tí nó chạy ra ngoài này chơi rồi bị Kim Ngư của nhóc nuốt mất… huhu.”

Ặc!

Thiên đi tới thò tay xuống bắt Kim Ngư lên, con cá béo ú lúc này có vẻ rất hả hê nhưng khi thấy Thiên thì liền nhe răng gầm gừ.

“Má, láo toét vãi… con này muốn chiên ròn rồi đây.” Thiên nhướng mày, hắn búng tay vào bụng nó khiến nó đung đưa như quả lắc trên tay hắn. Sau đó hắn quay lại cười khổ với Hoàng Loan: ” Xin lỗi Loan tỷ, con này là do một vị bằng hữu nhờ ta chăm sóc hộ chứ nó cũng không phải của ta, nó mà là sủng vật của ta thì giờ tỷ được ăn cá chiên ròn rồi.”

Hoàng Loan nín khóc, xụt xùi nói: “Hức! Nếu thế thì nhóc dẫn ta ra ngoài, mua đền cho ta con khác đi.”

Ặc!

Thiên không còn cách nào khác, sáng hôm sau đành dẫn Hoàng Loan rời khỏi Đình Viện xuống chợ mua sủng vật.

Sủng vật là những loại thú nuôi để làm cảnh, để chiến đấu cùng chủ nhân, để giúp ích trong sinh hoạt hàng ngày, ví dụ như nhà bạn có nuôi một con trâu và nó kéo cày cho bạn, cả hai đều quý mến nhau thì đó được gọi là sủng vật. Phiên chợ sủng vật cứ hai ngày lại mở bán một lần, sủng vật rất nhiều chủng loại và kích thước khác nhau, nhưng đã là hàng bày bán ở chợ thì đa phần đều là sủng vật tầm thường không đáng để Thiên để tâm. Nhưng do dẫn theo Hoàng Loan tới phiên chợ này nên hắn cũng đưa mắt quan sát người mua hàng, bán hàng.

Hoàng Loan quan sát từng chuồng sủng vật một, tới khi nàng chọn được con ưng ý thì níu áo Thiên kéo lại chỉ tay vào một cái lồng nói: “Ta muốn mua con kia.”

Là một chú thỏ trắng, mắt đỏ và có phần hơi béo một chút nhưng khá đáng yêu. Thiên liền hỏi người bán hàng: “Con này bao nhiêu?”

Người bán hàng giới thiệu: “Chào quý khách, quý khách quả là có mắt nhìn sủng vật. Đây là loại thú vô cùng quý hiếm Bạch Ngọc Thố, loại này giờ kiếm cực kỳ khó khăn, nên giá hơi cao một chút.”

“Chẳng phải chỉ là con thỏ trắng thôi sao, bao nhiêu?”

“Không hơn không kém 500 đồng vàng… hehe.”

“Hự! Cái gì?” Thiên nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, hắn làm quần quật trả nợ cho Bạch San San mỗi ngày kiếm được 5 đồng vàng, nếu có phải đóng học phí thì Đình Viện cũng chỉ thu mỗi người tối đa 200 đồng vàng bao ăn ở. Vậy mà một con thỏ tầm thường bán ngoài chợ lại có giá cắt cổ như vậy.



Hoàng Loan nghe người bán hàng nổ giá cũng sốc, tuy nàng rất giàu có nhưng cũng không hề phung phí tiền vào mấy thứ không quan trọng, con thỏ kia nàng rất thích và chắc chắn phải mua bằng được nếu giá cả phải chăng, còn nếu giá cắt cổ thì nàng cũng chẳng thèm. Hoàng Loan kéo áo Thiên nói nhỏ: “Đắt quá! Mình sang quán khác.”

Nhưng Thiên không muốn, hắn tặng con thỏ này cho nàng, không cần phải mua. Hắn liền lơ đi rồi nhìn sang lồng khác nơi có một con nhím nhỏ đầy gai rồi hỏi: “Thế nếu mua thêm con này thì bao nhiêu?”

Người bán hàng liền mừng rỡ bởi nghĩ Thiên là con nhà giàu đi mua sủng vật lấy le với gái, liền nói: “Quý khách tinh tường đó, đây là loài Câu Gai thú, số lượng chỉ còn trên đầu ngón tay, nếu ngài mua thì tôi khuyến mại cho.”

Thiên sáng mắt, tay thò vào túi quần lấy ra một viên sỏi dấu trong tay: “Khuyến mại thế nào?”

Hoàng Loan cũng chăm chú lắng nghe.

“Một Bạch Ngọc Thố một Câu Gai Thú, mỗi con đơn giá 500 đồng vàng tuy nhiên ngài mua 2 lên chúng tôi khuyến mãi 2 trong 1, mua một tặng một… tính tiền hai.”

Thiên đang định cười đắc ý, nhưng mặt bỗng hốt hoảng thốt lên chỉ tay về chiếc lồng nhốt Bạch Ngọc Thố nói: “Á đù nó thoát kìa, mau bắt lại.”

Cả người bán hàng, Hoàng Loan cùng một vài người đi đường quay lại nhìn chiếc lồng cửa đã mở toang còn Bạch Ngọc Thố thì đã phóng ra ngoài rồi nhảy tưng tưng chạy mất.

“Thỏ của ta!” Người bán hoàng hốt hoảng la lên khi thấy lồng trống trơn.

Thiên vỗ ngực: “Để ta!” Rồi hắn kéo Hoàng Loan lao đi.

Hoàng Loan không khỏi bật cười, vừa chạy vừa nói: “Nhóc thật láu cá!”

Thực ra trong lúc hỏi giá của Câu Gai Thú, Thiên đã lấy viên sỏi trong túi búng về phía lồng phá vỡ ổ khóa. Nếu là người thường chắc chắc sẽ không làm được, Thiên là Luyện Khí tầng 10 đỉnh phong chuẩn bị tiến vào cảnh giới mới nên cú búng của hắn khiến viên đá lao đi chẳng khác nào đạn bắn.

Không mua cũng không cướp, chỉ là thả nó ra rồi bắt lại nhưng giữ làm của riêng vậy thôi.

Thiên cười hề hề: “Mau bắt kẻo nó chạy mất.”

Bạch Ngọc Thố rất sợ người, cứ thấy chỗ nào đông người là nó tránh né cho tới khi chạy vào một con hẻm nhỏ. Thiên cùng Hoàng Loan đuổi theo vào ngõ, phía sau bọn họ cũng có một nhóm người bám sát, chính là người của tên bán hành phái theo bắt Bạch Ngọc Thố về.



“Nó đâu rồi?” Hai người chạy tới ngõ cụt, Thiên nghi hoặc hỏi.

“Đây là ngõ cụt, nó có thể đi đâu?” Hoàng Loan thắc mắc, cả hai tìm quanh nhưng không thấy.

Chợt ngoài đầu ngõ xuất hiện nhóm người, họ bao vậy rồi lớn giọng: “Nhóc con! Bạch Ngọc Thố đâu?”

“Không biết! Chạy tới đây nó biến mất tiêu.” Thiên lắc đầu, kéo Hoàng Loan rời đi nhưng bị chặn lại. Hắn nhướng mày:

“Muốn gì?”

Thấy thái độ láo toét của Thiên, mấy người kia trừng mắt: “Danh con hỗn láo, chắc chắn mày dấu nó đi rồi mau giao ra không bọn tao hiếp chết con bé này.”

Thiên quay sang nhìn Hoàng Loan, thấy ánh mắt bình thản của nàng rồi quay lại nói với đám người kia: “Nếu chúng mày không hiếp được thì sao?”

“Thì con đĩ mẹ mày! Anh em nhai đầu nó.”

Nhóm người hung hãn xông lên, Thiên vặn khớp vai.

Binh! Binh! Bốp!

“Đừng đánh vào mặt… hự!”

“Bi của tao! Đừng, lỗ nhị… không!”

Tại một góc khác, Bạch Ngọc Thố đã chạy ra khỏi ngõ cụt bằng cách nhảy lên thật cao. Sau đó nó tiếp tục chạy thì bất ngờ đâm sầm vào một cô gái vừa đi tới, kết quả là bị văng ra xa và bị thương.

Cô gái kia thấy con vật tội nghiệp, liền tới bế nó lên mặc dù nó vô cùng hung dữ kêu lên chí chóe.

“Bị thương rồi này! Để ta đem ngươi về nhà chăm sóc nha.” Cô gái nhẹ nhàng vuốt ve trấn an con thú nhỏ, sau đó đem nó rời đi.