Hậu Tây Du

Hậu Tây Du - Chương 3: 3: Tiêu Diêu




Thiên hai mắt như lé đi kia nhìn thấy nhan sắc của nữ nhân kia, một gương mặt tuyệt đẹp trắng hồng ướt sũng. Nàng có đôi mắt buồn sâu thẳm, toát nên vẻ đẹp sầu lão khó tả. Cánh tay thon trắng như tuyết đưa lên tưới nước lên vai, nhẹ nhàng trà sát. Mái tóc búi cao để lộ chiếc cổ dài thon nhỏ trắng nõn, nét đẹp này chỉ có thể là tiên nữ.

“Xinh vãi!” Từ trước tới giờ Thiên chưa hề được chiêm ngưỡng một dung nhan mức này. Các hoa hậu diễn viên ca sĩ hắn biết tới ở thế giới cũ mà đem ra so sánh với nàng thì chẳng khác lấy gà đem so sánh với công.

Nữ nhân đẹp như vậy, lại bị thương trong lúc mang chiến giáp. Thiên nghi ngờ rằng nàng cũng giống hắn bị ai đó truy sát, bất quá nhan sắc của nàng làm dòng tâm trí hắn không thể suy nghĩ lâu.

Chợt nữ nhân kia hướng mắt lên cao rồi la lên khi nhìn thấy Thiên vắt vẻo trên cây:

“A… tên bại hoại!”

Vội lấy tay che đi phần ngực rồi hạ thấp người xuống làn nước, nữ nhân kia xấu hổ quay lưng lại phía Thiên. Hắn cũng là giật mình rơi từ trên cành cây xuống, hậu đậu đứng dậy phân trần: “Ta chưa thấy gì hết, chưa thấy gì hết.”

Nữ nhân kia rất xấu hổ, nhưng không làm lố lên mà e dè tiến lại gần bờ nơi vị trí nàng đặt y phục cùng mũ giáp nhưng giờ trống trơn.

Khá là khó chịu, nàng mắng: “Tên kia! Mau trả y phục lại cho ta.”

Thiên bắt đầu mất hết liêm sỉ, nhún vai dửng dưng: “Ta lấy của ngươi làm gì? Thôi ngươi lấy tạm áo ta mặc tạm ta đi tìm cho.”

Thiên cởi áo ra, khoe cơ thể gầy gò ốm yếu tay khẳng khiu như nghiện, sau đó đặt lại trên bờ rồi nhảy xuống hồ bơi về phía lối đi. Nữ nhân kia vẫn e dè cho tới khi Thiên lên bờ đi tìm y phục cho nàng, còn nàng thì bơi lại miễn cưỡng mặc lên mình chiếc áo của Thiên.

Bất quá lúc này Thiên đột ngột xuất hiện, hắn chạy như bay về phía hồ rồi nhảy xuống nước bơi về phía mỏm đất nơi cây cổ thụ nàng đang ngồi. Nàng nhận ra ngay phía sau hắn là một con khỉ lông đen lớn đang điên cuồng truy sát hắn…

Thiên bơi được lên bờ thì thở hồng hộc ra nói: “Xém thì mất mạng!”

Khéc khéc!

Con khỉ lông đen kia tức giận đập phá la hét nơi mép nước mà không dám xông lên nữa. Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là không biết bơi! Con xúc sinh này làm mình xém toi đời.” Vừa nói, Thiên vừa quay sang nhìn nữ nhân kia rồi xịt máu mũi khi thấy nàng trong bộ dạng ngon nghẻ mặc chiếc áo của hắn, chiếc áo hơi rộng và dài nên che hết phần mông nhưng chính vì thế mà cực kỳ hấp dẫn.

Tiểu Hồng lúc này đang ngồi trên vai Thiên, nói: “Hay là đánh cho nó một trận đi.”

Thiên trợn mắt: “Đánh sao lại? Nhìn nó thế kia cơ mà.”

Tiểu Hồng bụm miệng cười, sau đó phất tay biến ra chiếc gương lần trước Thiên dùng để soi lại nhan sắc đặt vào tay hắn rồi nói: “Dùng cái này đi.”

“Ặc! Cái gương thì tác dụng mẹ gì?”

“Ngươi thử xem, tập trung tinh thần nghĩ về một thanh kiếm đi.” Tiểu Hồng gợi ý, Thiên làm theo và quả nhiên khi vừa nghĩ tới một thanh kiếm nhật thì đột nhiên chiếc gương trong tay biến thành một thanh kiếm nhật thực sự.

“Ngon…” Thiên hớn hở, ngắm nghía thanh kiếm rồi bị nữ nhân kia lao tới giật mất khỏi tay. Khi Thiên còn chưa kịp định thần lại thì nữ nhân kia đã lao như tên bắn về phía con khỉ, nhảy qua cả một khoảng cách vài chục mét mà chém đứt đầu nó.



Nàng tiếp đất bằng hai chân, bộ ngực đung đưa sau lớp áo ngoài thập phần quyến rũ. Đôi mắt đẹp mang khí chất lạnh lẽo nhìn Thiên rồi nói: “Những gì xảy ra tại đây coi như chưa từng tồn tại, ta và ngươi cũng là không quen biết.”

Nói rồi nàng quay lưng bỏ đi rồi nhặt lại y phục ngay gần đó. Thanh kiếm nhật tự động hóa thành chiếc gương rồi bay về vị trí của Tiểu Hồng. Thiên hơi lưu luyến sắc đẹp của nàng bèn lên tiếng hỏi: “Cũng được! Nhưng chí ít cũng để lại cái tên chứ… coi như công ta chữa thương cho ngươi.”

Nữ nhân kia cứ thế đi mà không ngoảnh lại, lát sau Thiên hái nốt vài quả rồi ăn hết kết thúc quá trình chữa liệt dương của mình. Tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn khỏi bởi hắn cần một chất dẫn, một lần quan hệ tình dục.

Một vị trí ở đâu đó trên Thiên Đình, hai bóng người ngồi xếp bằng tu luyện tỏa ra kim quang ngất trời.

Phía bên dưới hàng vạn chúng đệ tử nhất nhất ngồi im mà luyện theo, ngoài hơi thở ra thì bao trùm một bầu không khí im lặng.

Sau giờ giải lao, chúng đệ tử xúc lại nói về một vụ việc hot nhất Thiên Đình mấy ngày qua, một vụ ẩu đả dẫn tới mất một pháp bảo tối thượng.

“Ê nghe nói Hằng Nga Tiên Tử cùng Tử Hà Tiên Tử có mâu thuẫn trong hội bàn đào của Vương Mẫu Nương Nương dẫn tới cãi vã, Chí Tôn Bảo cùng Thiên Bồng cũng vì thế mà đánh nhau.”

“Còn ghê hơn nữa kìa, ngoài việc phá nát hội bàn đào thì Thiên Bồng chẳng biết vô tình hay cố ý đánh vỡ đầu một trong Tứ Đại Thiên Vương nữa. Đánh nhau hỗn loạn chẳng khác gì năm xưa Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Giới, một kẻ danh ma đã nhân cơ hội Ngọc Đế đi can thiệp vụ ẩu đả mà lẻn vào lấy mất Hạo Thiên Kính rồi trốn xuống Trần Gian rồi.”

“Rồi sau vụ đó thì thế nào?”

“Còn thế nào nữa, hai bên cạch mặt nhau luôn còn cả Thiên Đình nháo nhào truy lùng kẻ trộm kia nhưng là vì hắn đã trốn xuống trần gian nên phải phái người xuống đó rồi.”

Cả đám đang bàn luận xôn xao bỗng im bặt khi có một bóng người oai vệ lướt qua, là một nam nhân tuấn tú bất phàm thân mang hoàng kim bảo giáp vô cùng oai vệ. Tay cầm Tam Xoa Kích tùy ý phong vân, sau lưng áo choàng bay phấp phới.

Người này trên trán có thêm một con mắt nằm dọc, khi vừa lướt qua liền tất cả các chúng đệ tử muôn phần kính sợ mà cúi đầu chào to: “Nhị Lang Chân Quân!”

Người đó gật đầu cái nhẹ, phất áo choàng bay thẳng về hướng Lăng Tiêu Bảo Điện, khi hắn bay qua thì một luồng kình lực mạnh mẽ tỏa ra khiến ai cũng phải run sợ.

“Nhị Lang Chân Quân vậy mà cũng được triệu tập tới? Xem ra Thiên Đình sắp một phen dậy sóng nữa rồi.”

Thiên ra khỏi Thủy Liêm Động, trước khi rời khỏi đó hắn có nhìn thấy dòng chữ do nữ nhân kia viết lại trên nền đất “ta tên Tiêu Diêu!”

Cuối cùng thì nữ nhân đó cũng để lại một cái tên, không cần biết là tên thật hay tên giả thì Thiên cũng cảm thấy vui vui bởi nàng để tên lại là có chú ý tới hắn rồi.

Việc quan trọng bây giờ là kiếm một nữ nhân để xoạc chữa hoàn toàn liệt dương. Tuy nhiên giữa Hoa Quả Sơn hoang vu này thì kiếm đâu ra nữ nhân?

Tiểu Hồng lên tiếng chỉ điểm: “Sau khi Hầu Tộc rời khỏi Hoa Quả Sơn thì có vài tộc nhỏ lẻ tới sinh sống, chúng ta tới mình nữ nhân của Hoa Tộc.”

“Hoa Tộc? Ý ngươi là thực vật à?” Thiên trợn mắt hỏi.

Tiểu Hồng gật đầu xác nhận: “Đúng vậy! Họ là Hoa yêu tu luyện, họ khá thân thiện và hiếu khách đặc biệt là nhân loại. Ngươi tới đó sẽ tìm được đối tượng phù hợp để quan hệ.”



Băng rừng vượt suối suốt mấy ngày, cuối cùng Thiên cũng tới địa phận của Hoa Tộc. Hoa Tộc sống hòa hợp với thiên nhiên nên nơi ở của họ cũng là trên những cây cao mà xây nhà bằng hoa lá cỏ, họ là Tiểu Yêu nên sức chiến đấu không cao thường chỉ có vài khả năng như biến hình hoặc thi triển vài pháp thuật yếu khác.

Hoa Tộc nữ nhân thì xinh đẹp, thường mang nét đẹp của thiên nhiên nhẹ nhàng tươi tắn. Họ thường mặc y phục tết từ hoa cỏ giống như họ, nam nhân thì cao gầy khỏe khoắn và thiện lương, nói chung Hoa Tộc là Yêu Tộc hiền lành nhất mà con người dám kết thân.

Lúc đầu thì cũng e ngại nhưng sau khi thấy người của Hoa Tộc thì Thiên liền có thiện cảm, một vài đứa trẻ của Hoa Tộc thấy nhân loại ghé thăm thì hùa nhau chạy ra bu lấy hắn mà tò mò nhìn như chưa thấy bao giờ.

Với sự quen biết của họ và nhân loại thì khi thấy Thiên họ cũng là bình thường, tưởng như chỉ là một vị khách ghé thăm.

Thiên nhìn lên một nam nhân của Hoa Tộc, người này cao hơn hắn cả cái đầu và cầm trong tay một ngọn giáo dài giữ chức vụ bảo vệ mọi người cung kính nói: “Ta là người hành hương, không may lạc vào Hoa Quả Sơn này giờ muốn xin tá túc tại đây một vài bữa, có được không?”

Nam nhân cao gầy kia nhíu đôi lông mày, dò sét Thiên một hồi rồi nói: “Nhân loại với chúng ta là bằng hữu, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi.”

“Đa tạ!”

“Người đâu, mau đưa vị thiếu niên này tới nhà trọ.”

Vì khi xưa Hoa Tộc nợ một người một ân tình quá lớn nên nay họ coi nhân loại như anh em, bất kể người tốt hay kẻ xấu đều được tiếp đón tại đây miễn là nhân loại. Chính vì vậy, Thiên được đón tiếp như khách vip bởi hai nữ nhân trắng trẻo xinh xắn, trên tóc mỗi người cài một đóa hoa cúc vàng.

Dẫn Thiên tới một căn nhà nhỏ xinh xinh trang trí đầy hoa cúc, một trong hai nữ nhân thân thiện lên tiếng: “Đây là nhà của ta, ngươi có thể ở tại đây.”

Thiên ngạc nhiên: “Ơ thế ta ở đây rồi ngươi ở đâu?”

Cô gái che miệng cười duyên, khẽ đáp:

“Tất nhiên ở cùng ngươi rồi! Có phải ngươi lần đầu tới Hoa Tộc bọn ta à?”

Thiên gãi đầu thú nhận: “Đúng vậy!”

Cô gái liền giải đáp: “Từ xa xưa tộc ta đã quy định, nếu là nhân loại thì sẽ thiết đãi thật chu đáo. Nam nhân thì thu xếp ở nữ nhân bọn ta còn nếu nhân loại tới là nữ nhân thì sẽ xếp ở với nam nhân của tộc ta.”

“Hóa ra là vậy!” Thiên ngộ ra gật gù nói.

Cô gái mỉm cười, chỉ tay vào giữa ngực Thiên hỏi: “Trước khi cho ngươi ở chung thì ta muốn hỏi danh tính của ngươi, để tiện giao tiếp.”

“Ta là Thiên – Dương Bất Thiên, hân hạnh được ngủ chung… à nhầm tá túc tại đây!” Thiên thân thiện nói sau đó vội sửa lại rồi gãi đầu.

“Còn ta là Tiểu Cúc, ta là một bông hoa cúc gặp được cơ duyên tu luyện mà thành hình người, tối nay ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.” Cô gái nhìn bộ dáng lúng túng của Thiên mà không nhịn được phải bật cười nhỏ.

Đúng lúc này, phía xa xa có một người cũng đang tiến thẳng về phía Hoa Tộc. Bị chặn lại bởi hai lính gác cao gầy thì liền cởi mũ xuống để lộ mái đầu trọc lốc không một cọng tóc, hai tay chắp lại thành khẩn nói: “A Di Đà Phật! Tiểu Tăng tới từ Đông Thổ… tới Tây Phương thỉnh kinh, tới đây thì trời đã xế chiều xin các vị cho tá túc một đêm… A Di Đà Phật!”