Tam Giới một vạn năm sau cái chết của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, mọi thứ dường như có vẻ ổn định lại và đang phát triển theo chiều hướng tích cực hơn. Không còn Tôn Ngộ Không, các Đại Yêu Quái khác như rắn mất đầu tự mình thoái lui ở ẩn tuyệt nhiên không còn xuất hiện.
Thiên Đình chính vì thế trở nên hưng thịnh hơn, nhiều Thần Thiên đắc đạo hơn và giúp nhân gian nhiều hơn. Tây Phương thì vẫn vậy, đạo giáo thâm sâu cao ngất phổ độ chúng sinh tránh xa điều ác mà tích đức về sau. Tuy nhiên Tiểu Yêu vẫn còn hoành hành ngang ngược, do chúng là Tiểu Yêu nên các vị Thần Tiên lại tỏ ra thờ ơ một cách đáng trách, trong mắt họ dường như chỉ có các Đại Yêu cùng Yêu Vương mới khiến họ phải động thủ.
Thiên đặt chân lên một thị trấn nhỏ, tại thị trấn nhỏ này có tin đồn xuất hiện một con Yêu Quái, mỗi khi đêm đến thì mò tới nhà từng hộ dân mà phá hoại và đặc biệt ăn hết thức ăn. Có nhiều người nói đó là Yêu Quái Lợn do muốn có ăn mà chẳng muốn làm nên vào thị trấn dọa người.
Tiểu Hồng bĩu môi: “Cũng chỉ là Tiểu Yêu!”
Thiên ngạc nhiên: “Tiểu Yêu thì sao? Cũng là quá cao siêu so với dân thường rồi… chẳng hiểu Thiên Giới làm ăn kiểu gì nữa.”
Tiểu Hồng đồng ý nói: “Thiên Đình quá xem nhẹ việc Yêu Quái làm hại nhân gian rồi, toàn phái mấy tên hay ăn lười làm xuống làm bù nhìn chứ cũng chẳng giúp được gì cả… thôi kệ bọn chúng, tìm nơi nghỉ ngơi đi.”
“Ừ!”
Thiên tìm tới một quán trọ thuê phòng, nhưng lại nhớ ra mình đéo có tí tiền nào trong người. Lục trong tay nải có vài lọ mật hoa nhỏ mà Tiểu Cúc đã chu đáo chuẩn bị cho hắn là có giá trị, hắn cắn răng lấy một lọ nói: “Xin lỗi Tiểu Cúc! Đồ của ngươi chuẩn bị cho ta tới bây giờ phải dùng rồi, bất quá nó không đúng mục đích cho lắm.”
Thấy Thiên móc ra một lọ mật hoa, chủ quán trọ sáng bừng hai mắt: “Đây là… mật hoa?”
Mật hoa do Hoa Tộc làm ra rất có giá trị trong nhân gian, đây cũng chính là mối làm ăn duy nhất giúp hai bên có thiện cảm với nhau.
“Phải! Ta muốn đổi nó lấy một đêm thuê phòng.” Thiên gõ gõ lên bàn nói.
“Hây za được được! Quý khách… mời!”
Thế là tậu luôn được phòng ngon, Thiên nằm vật ra giường sau một ngày đi bộ mệt mỏi và ngủ lúc nào không hay. Nửa đêm tỉnh dậy vì nghe bên ngoài có tiếng động rất lớn, là tiếng của nồi niêu xoong chảo cùng tiếng người hô hoán: “Yêu Quái Lợn lại tới rồi!”
Thiên bật dậy khỏi giường, thấy Tiểu Hồng đã ở cửa sổ từ lúc nào mà nhìn xuống quan sát. Từ tầm nhìn trên lầu 3, Thiên có thể thấy một bóng đen to lớn lướt nhanh qua những ánh lửa của dân làng mà tẩu thoát. Hắn định xuất thủ thì Tiểu Hồng ngăn lại: “Đừng có dại, con Tiểu Yêu này cũng một thân bản lĩnh đấy. Nhưng nó cũng chỉ là trộm đồ ăn không gây ra án mạng.”
Thiên bỏ qua ý định xuất thủ, thu liễm lại mình rồi trở về giường nói: “Hazz! Cũng cùng là tu luyện vậy sao Thần Tiên lại được thờ phụ hương khói? Còn Yêu Quái lại bị đuổi đánh như vậy?”
Tiểu Hồng mi mắt khẽ giật giật, trong thâm tâm từng nghe câu nói tương tự như vậy từ ai đó mà nàng không nhớ rõ, có thể là từ rất lâu rồi. Sau vài giây trấn tĩnh nàng khẽ đáp: “Chung quy cũng vì hai chữ Yêu và chữ Tiên.”
Thiên nói tiếp: “Thần Tiên không cần giúp chúng sinh cũng có thể được thờ phụng, còn Yêu Quái không hại tới ai cả cũng sẽ bị chúng sinh ghê tởm mà sợ hãi… cũng có rất nhiều Yêu Quái tốt đấy thôi.”
Hoa Tộc là một điển hình theo khuôn mẫu Yêu Quái tốt, tuy nhiên họ cũng chỉ là bị nhân loại lợi dụng để trao đổi thứ mà nhân loại luôn thèm khát – mật hoa. Mật hoa chỉ có Hoa Tộc mới thu được nên cũng chỉ có tạo mối thân tình với họ thì mới có thể đổi lấy mật hoa. Nói tóm lại họ cũng chỉ là bị lợi dụng mà thôi.
Tiểu Hồng nhíu đôi lông mày nhỏ: “Còn ngươi? Ngươi muốn đắc đạo thành tiên hay muốn như Tôn Ngộ Không cả đời ung dung tự tại rồi cuối cùng cũng tiêu tán?”
“Ta ư? Nếu được chọn thì ta sẽ chọn là Yêu hoặc là Ma. Còn Thần Tiên gì đó thì ta không ôm nổi.” Thiên thản nhiên nói, hắn có đủ kiến thức để hiểu rằng làm Thần Tiên thì sẽ ung dung tự tại còn Yêu Quái sẽ phải đấu tranh sinh tồn. Hắn chọn đấu tranh sinh tồn vì một vị cao nhân đã truyền lại một câu đi vào tiềm thức: ” Chỉ có làm thì mới có ăn, những cái loại không làm mà đòi có ăn thì chỉ ăn…"
Cuối cùng dân làng cũng không thể nào bắt được con Yêu Quái kia ai, một đêm ồn ào trôi qua. Sáng hôm sau, dân làng mời một vị sư thầy đức độ cao thâm chuyên đi trấn yểm Yêu Quái về để hòng tiêu diệt con yêu nghiệt kia. Vị hòa thượng kia rất trẻ lại hơi tuấn tú với nước da trắng hơn so với nam nhân bình thường, khiến bao nữ nhân khi vừa gặp đã có chút quyến luyến.
Hòa thượng kia theo lời mời tới một quán trọ gọi một bát mì chay ngồi ăn, vài người tò mò tiến tới hỏi: “Vị hòa thượng đây có phải được mời tới hàng phục yêu quái?”
Hòa thượng kia bỏ đôi đũa xuống, chắp tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật! Bần tăng chứ không ai.”
Vì chưa thấy tài nghệ của hòa thượng này nên mấy người kia cũng bán tín bán nghi, nghi không biết tên này có làm nên trò chống gì không. Chủ quán trọ là một người hiểu biết, lại có chút võ nghệ liền bưng một bát mì ra nhưng vừa tới gần nơi vị hòa thượng kia ngồi thì vờ vấp té làm tô mì văng ra khỏi tay ngay trước mặt hòa thượng.
Hòa thượng kia ánh mắt không lay động, một tay đón lấy tô mì rồi xoay xoay vài vòng đặt xuống bàn. Phản xạ vô cùng nhanh nhẹn và chính xác khiến mọi người đều nể phục. Vị chủ quán kia cũng phải kinh ngạc trước tốc độ của vị hòa thượng này.
“Xin lỗi xin lỗi!”
“A Di Đà Phật! Thí chủ đi đứng nên chú ý một chút.” Vị Hòa Thượng chắp tay nói sau đó tiếp tục trò chuyện với mấy người kia. Ai hỏi gì trả lời đấy với mức thông tin vừa đủ và không thừa thãi.
Ăn xong tô mì, vị hòa thượng vừa chuẩn bị đứng lên thì một trận gió lớn nổi lên làm cho bầu trời đang trong xanh bỗng tối sầm lại như sắp có bão. Mây đen ùn ùn kéo đến che khuất mặt trời, sấm sét bắt đầu gầm thét trên bầu trời. Khác với hình ảnh sợ hãi thì người dân lại lấy làm vui mừng bởi đã hơn nửa năm nay trời không cho mưa xuống khiến nhân dân đói kém. Nay gặp ngay cơn giông tố thế này chắc chắn sẽ có mưa nên ai cũng vui mừng nhào ra đường.
Thiên cũng vừa bước xuống và bắt gặp vị hòa thượng kia, liền ngạc nhiên quát to một tiếng: “Đường Hạ?”
Nghe hai chữ tên mình bị gọi ra, Đường Hạ ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang bước xuống cầu thang rồi trợn mắt: “Dương Bất Thiên… à không Thiên thí chủ! Lâu ngày không gặp A Di Đà Phật.”
“Thằng hòa thượng dỏm này làm gì ở đây?” Thiên nhíu mày tự hỏi, sau đó tiến tới lộ ra vẻ mặt thân thiện đi ra ngoài. Thấy Thiên đi ra thì Đường Hạ cũng đi theo, lúc này trên bầu trời những tia sét ầm ầm vang lên báo hiệu một trận mưa kinh hoàng sắp tới.
Nhưng trái với mong đợi của mọi người, từ trong cơn giông tố, hai bóng người lao ra và lao vào nhau chiến đấu quyết liệt. Hai bóng người như hai vệt sáng lượn qua lượn lại trong những đám mây đen.
“Thần Tiên đánh nhau sao?” Đường Hạ chắp tay trước ngực, mắt nhìn lên trên trời tự hỏi. Thiên cũng đồng dạng nhìn theo, chỉ thấy hai vệt sáng cứ chạm nhau lại lui ra xa, sau đó lại lao vào nhau, mỗi lần như vậy thì kình phong tạo ra thành những tiếng nổ ầm ầm trên không.
“Họa rồi! Đây là họa rồi.” Một ông lão râu tóc bạc phơ, tay chống cây gậy xuống đất đứng ngay bên cạnh Thiên lo lắng nói.
Thiên tò mò bèn hỏi: “Ông nói rõ hơn đi ạ!”
Ông lão đáp: “Nửa năm trước cũng xảy ra việc tương tự như vậy, cũng đúng lúc trời giông bão và kết quả nửa năm hạn hán kéo dài… lần này nếu lại tiếp diễn thì dân chúng chết đói mất.”
Một cô bé xinh xắn độ 10 tuổi mặc váy hồng đáng yêu đứng ngay gần đó, nghe tiếng sét nổ đùng đùng thì sợ hãi lui lại trúng ngay người Thiên, sau đó lui ra ấp úng nói: “Muội xin lỗi! Muội sợ quá.”
Chợt Đường Hạ kéo áo Thiên nói: “A Di Đà Phật! Bần tăng có chuyện muốn nói với thí chủ… cần một nơi yên tĩnh.”
Thiên bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng đi theo. Vừa đi được vài bước chân thì một tia sét xé không bắn xuống ngay vị trí ông lão và bé gái váy hồng ban nãy gây ra một vụ nổ nhỏ hất văng toàn bộ người xung quanh bao gồm cả Thiên và Đường Hạ.
Ông lão à bé gái kia cháy thành than đen, Thiên lăn lộn vài vòng rồi ngẩng đầu ho khan chửi thề: “Con mẹ nó!”
Sau đó hắn nhìn Đường Hạ bằng ánh mắt khó tin, tên này như là gián tiếp cứu hắn một mạng vậy bởi lúc đó Thiên đứng ngay bên cạnh ông lão, nếu Đường Hạ không gọi thì có lẽ cũng chịu chung số phận rồi. Chưa kịp hoàn hồn thì Thiên lại lần nữa kinh ngạc khi một tia sét nữa đánh xuống làm một căn nhà bốc cháy.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Một cơn mưa sét từ trên trời hung hăng đánh xuống phạm vi 10 dặm. Quét sạch mọi thứ, con người, nhà cửa, ruộng vườn… Thiên may mắn có Tiểu Hồng bảo vệ trong một lồng năng lượng, Đường Hạ cũng hưởng ké nên không sao.
Tất cả là do hai bóng người trên trời đánh nhau làm nhiễu loạn cơn giông, thay vì ban mưa bình thường xuống thì lại là mưa sét, hai vị đó không ai nhìn rõ hình dáng mặt mũi vì ở trên cao cả ngàn mét. Dù là ai thì cũng đã gây ra thảm sát kinh thiên, cả thị trấn dân số hơn vạn người bị tàn sát trong chưa đầy mười giây.
Đường Hạ nhìn cảnh tượng đó, cúi đầu nhắm mắt miệng không ngừng lẩm bẩm hai từ: “Tội Lỗi… Tội Lỗi!”
Chỉ vì một cuộc chiến giữa hai người không rõ thân phận khiến bao sinh linh phải chết, nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy còn có bé gái xinh xắn đứng ngay cạnh mình, nay đã tan thành tro bụi thì hắn chợt cảm thấy sự mất mát mặc dù cô bé chẳng quen biết gì với hắn, Thiên ánh mắt sắc bén nhíu lại nhìn thẳng lên bầu trời nơi hai người kia vẫn đang chiến đấu mắng một câu:
“Thần Tiên sao? Ông đây sẽ cho các ngươi biết thế nào là lầm than, thế nào là đổ máu.”