Dịu dàng cũng giống như một lớp son môi, đối với phụ nữ mà nói, chẳngqua chỉ là một lớp trang điểm, chỗ không cần thì có thể tùy ý để mộtbên, chỗ cần thì có thể tùy ý lấy thoa lên mặt
-------------------------------
Hứa Đồng nhìn đến Cố Thần, tâm có chút co lại, nhưng chỉ trong nháy mắt liền trở nên trầm tĩnh.
Cái gì nên đến thì sớm muộn cũng đến.
Cố Thần đi đến trước bàn mạt chược, dừng lại, đối với mấy người đối diệnHứa Đồng đáp một đạo ánh mắt, mấy người nọ lập tức thức thời đứng lên,nhường chỗ Cố Thần ngồi xuống.
Hứa Đồng mới đầu trong lòng còn có chút bồn chồn, gặp Cố Thần thủy chung mang một khuôn mặt mỉm cười, trên mặt cũng có vẻ lo lắng hoang mang – tuy biết giờ phút này hắn bình thản chính là biểu hiện giả dối, cảm xúc chân thực cùng ý đồ vẫn chưa biểulộ - nhưng cô vẫn lén lút trấn định tâm thần.
Có cái gì, cùng lắm thì gặp chiêu nào đỡ chiêu ấy!
Ngồi ở trên ghế, Cố Thần chậm rãi quay đầu, tầm mắt chuyển 180 độ, chínhthức nhìn về phía đối diện Hứa Đồng, gật gật đầu nói: “Thì ra là thế,khó trách một màn cờ bạc trong tay, còn tưởng là làm việc cực nhọc.”Dừng lại, cười cười, nói thêm, “Nguyên tưởng rằng phúc tinh chuyển thế,chơi bài vận thắng, không nghĩ tới kì thực là phẫn trư ăn lão hổ(1)”
Hắn vừa nói vừa híp mắt cười, ý cười dần dần qua đi, hắn không chuyển mắtnhìn cô, ánh mắt thâm thúy, mi tâm u ám, không chịu tiết lộ nửa phầnchân tình. Thanh âm sâu kín vang lên: “Cao thủ quản lí ở bàn mạt chược,cùng người thường chơi bài, lại như thế nào có khả năng thất bại đâu, em nói phải không? Dao Dao!”
Hai chữ “Dao Dao” ở trong miệng hắn trôi ra, làm cho người ta nghe tới như có vài phần lượn lờ, hương vị triền miên không đi.
●︶︶●
Hứa Đồng hạ ánh mắt, đối Cố Thần mỉm cười, “Đâu có đâu có, làm cho Cố thiếu chê cười rồi! Cố thiếu, đã lâu không thấy, nếu đã đến đây, không bằngcùng nhau chơi một ván đi!” Cô bên cười bên nói.
Cố Thần vuốt cằm nghiền ngẫm, “Đang có ý này!”
Hứa Đồng đem dãy bài trước mặt đẩy ngã, đem chúng một lần nữa chia lại.
Lúc này nghe được Cố Thần hỏi: “Khó có cơ hội cùng cao thủ so chiêu, khôngbằng liền đánh ám bài(2) đi. Tiết kiệm chút thời gian, một ván địnhthắng thua, đánh cuộc gì tùy người thắng quyết định”
Hứa Đồngcười tủm tỉm gật đầu một cái, sảng khoái đáp: “Được, anh là khách, tựnhiên đều nghe lời anh!” Quay đầu phân phó Nhị Hoa, “Đi tìm đầu gỗ, Quan ca gọi tới, bồi Cố thiếu soát ám bài.” Quay lại không quên giải thíchvới Cố Thần: “Quan ca cùng đầu gỗ là cao thủ ám bài của quán mạt chượcchúng tôi. Nếu là bồi Cố thiếu soát bài, đương nhiên là phải tìm cao thủ mới đúng!”
Chơi nhiều năm như vậy, mạt trượt vốn đã sớm giốngnhư thân nhân của cô, cô tự tin, vô luận chơi như thế nào, chính mìnhnhất định thắng được Cố Thần.
Cố Thần giống như thoải mái cười rộ lên, “Thực vinh hạnh được đặc thù đãi ngộ!”. Hắn hơi hướng về phíatrước, hai tay giao nhau đặt trên bàn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằmHứa Đồng, môi tuy rằng vẫn như cũ cong cong, tươi cười cũng đã có thâm ý khác, “Nơi này quả là địa phương tốt, náo nhiệt, tới nơi này thả lỏng,mọi người giống như thay đổi thành một người khác, em nói phải không,Dao Dao?”
●︶︶●
Hứa Đồng cười đáp: “Cố thiếu chê cười, nếuthích, cứ việc thường xuyên đến, tùy thời hoan nghênh, nhất định đemngài thành thượng đế để chiêu đãi!”
Lão quan đầu gỗ đã muốn vàochỗ, Hứa Đồng quay đầu đối với Nhị Hoa đang một bên chờ xem náo nhiệtnói: “Đừng đứng ngốc ở đây, đi pha một ấm trà để Cố thiếu nhuận giọng!”Hai gò má đang cười, ánh mắt lại sắc bén, giống như trách cứ người mộtnhà không có nhãn lực.
Nhị Hoa vẫn như cũ kinh ngạc lăng lăngđứng bất động. Hứa Đồng rốt cuộc không nhịn được, bất thanh bất độnghướng hắn một cước đá qua.
Nhị Hoa vẻ mặt tội nghiệp mân mêmiệng, vô tội hoàn toàn không biết mình vì sao bị đá, Hứa Đồng vô nạithở dài một hơi, ức chế, quay lại đem tầm mắt trở xuống Cố Thần. cònchưa kịp mở miệng, cô bỗng dưng phát hiện hắn đang chọn mi chăm chú nhìn mình, vẻ mặt chuyên chú.
Hứa Đồng lập tức nhìn hắn tươi cườisáng lạn: “Đứa nhỏ này phản ứng hơi chậm, có điểm độn, ngẫu nhiên đánhất định sẽ làm cho hắn nhanh nhanh tiến bộ!” Vừa nói vừa nháy mắt, lão quan bên cạnh lập tức hiểu ý, cũng nhấc chân đá một chút, phụ họa nói:“Cũng phải, tiểu tử này chính là thiếu bị đá! Ta nói ngươi như thế nàocòn đứng đây thất thần, không nghe Đồng tỷ bảo ngươi đi pha trà! Đimau!”
Nhị Hoa ôm một bụng đầy đau khổ tội nghiệp xoay người đi pha trà.
Cố Thần ha ha cười hai tiếng, “Tôi hiện tại ngày càng không hiểu được, phụ nữ ở trong nước, mới nhìn thì khi các dịu dàng, ở chung lại phát hiệnra mỗi người đều có biến thân. Hoặc là nói chuyện không có chừng mực,hoặc là ngôn hành thô bỉ, không chịu nổi, hoặc là ...” Hắn dừng lại, đem tầm mắt gắt gao khóa trụ Hứa Đồng, sau mới tiếp tục nói, “Ép người khác tuân lệnh làm người khác nhìn có chút trố mắt!” Hắn thanh âm ngữ điệumềm nhẹ, khẩu khí lại tràn ngập trêu tức cùng đùa cợt.
Hứa Đồngcười một cái nói: “Cố thiếu cảm thấy có chút bị lừa gạt sao?” Cô học hắn chọn chọn mi, trong phút chốc trên mặt làm biểu tình giống cô gái trẻcười khẽ đáng yêu, “Nếu Cố thiếu nghĩ như thế này, đối với phụ nữ bâygiờ cùng ngày xưa, dịu dàng là bất đồng. Đối với phụ nữ ngày xưa, dịudàng là bản tính. Đối với phụ nữ hiện giờ, dịu dàng cũng giống như mộtlớp son môi, đối với phụ nữ mà nói, chẳng qua chỉ là một lớp trang điểm, chỗ không cần thì có thể tùy ý để một bên, chỗ cần thì có thể tùy ý lấy thoa lên mặt, đem mình giả dạng càng thêm mê người. Thích trưng diện là thiên tính của phụ nữ, một cô gái nghĩ cách để khiến mình trở nên đẹphơn, tôi thật sự không nghĩ đây là có tội. Nếu suy nghĩ như vậy, khôngbiết Cố thiếu còn có hay không cảm giác bị lừa gạt?”
Cố Thần động mi, đáy mắt giống như hiện lên một tia huỳnh quang, ánh sáng phát rachói mắt, “Có thể đem đen cãi thành trắng, có thể đem một loại dối trámượn cớ che đậy thành một điều hiển nhiên, Dao Dao, không thể tưởngtượng được em như thế có tài hùng biện!” Mi mắt hắn thoáng hạ, che điánh mắt sắc bén, thản nhiên nói: “Nếu tất cả phụ nữ đều biến thành nhưem nói, chỉ sợ tất cả đàn ông thà xuất gia cũng không nguyện cưới mộtngười vợ trong ngoài không đồng nhất!”
Hứa Đồng cười lên vẻ mặthồn nhiên vô hại, trong miệng không chút nào có ý phản đối, “Nhưng là Cố thiếu, anh không thấy một người có nhiều bộ mặt rất thú vị sao? Tôi lại cảm thấy không thích những cô gái chỉ có một khuôn mặc đơn độc phô ra – cùng với người này gặp cũng thế, lại cùng với người khác liền cũnggiống như vậy!” Cô thanh thanh nói, biểu tình đùa bỡn. Hắn nhìn cô ngàyxưa cùng bây giờ không giống nhau, đủ loại bộ dáng, chỉ cảm thấy giờphút này cũng là cô nhưng lại như mới gặp, xa lạ.
Miệng hắn bất tri bất giác nhếch lên, bên trong phát ra một tia hứng thú.
Trước bàn bài bốn người bắt đầu đánh, đều thủ pháp thành thục, tay nâng vàiquân, trong khoảnh khắc đã chỉnh tề lập lũy, quá trình quá ngắn, ngóntay linh hoạt, trông hết sức đẹp mắt.
Cố Thần cười tủm tỉm hòi: “Nơi này đánh ám bài quy định thế nào? Có gì cần chú ý?”
Hứa Đồng đáp: “Không có gì đặc biệt, cũng như những nơi khác. Ám là toànám, bắt xong đến đánh, thẳng đến kêu hồ, mỗi người bốc một cây, ai cũngkhông được nhấc lên xem. Tráo bài dựa vào sờ, không được xem, chỉ đượctự mình nhớ, anh đánh cái gì phải kêu tên, đặt ở trước mặt, tiện sau tra ra có người nhớ nhầm hay không. Kêu hồ sau đưa bài kiểm tra, trước khikiểm tra đem bài đọc lại, khi kiểm tra nếu nhớ không chuẩn thì theo đóphán định, nếu có người nhớ nhầm bài, có thể trả tiền để đổi lại. Khônghồ nhớ nhầm bài trả thêm một lần nữa, sai một cây một lần, sai hai câyhai lần, theo thứ tự tính thêm. Còn có, Lão Nhai cùng các nơi khác chơicó một điểm bất đồng, là có thể tiệt hồ”
Cố Thần gật gật đầu, còn nói: “Tôi không có thói quen đánh ám bài cùng với nhiều người, khôngbằng kêu những người kia ra ngoài.” Khẩu khí thoải mái tùy ý, yêu cầulại bá đạo.
Bình thường, nếu đổi lại là các khách thường yêu cầu, sớm đã có người đạp bàn đạp ghế hướng lại. Hôm nay lại không có mộtngười tiến đến. Thứ nhất phàm là Hứa Đồng đối ai như vậy khách khách khí khí, tươi cười đón chào, người đó nhất định không nên động vào. Thứhai, vị khách hôm nay có vẻ không giống người thường, hắn tuy rằng đốivới mọi người ôn hòa tươi cười, trong đó lại giống như lộ ra một khối hờ hững uy nghiêm, dù vậy vẫn làm cho người ta không dám dễ dàng đi báclại yêu cầu của hắn. Hứa Đồng mơ hồ nghe được bên cạnh có người thì thầm nói: “Đặt hắn ở cổ đại, sợ cũng không gọi là cốt khí Đế Vương đi!”
Hứa Đồng nghe có chút buồn cười. Cô trừng mắt nhìn, gật gật đầu nói: “Được, đều theo Cố thiếu!” Quay đầu lại nhìn Nhị Hoa phân phó, “Ngươi đi Thanh Tràng, cáo lỗi với bọn họ hôm nay không thể đến, nói với bọn họ ngàymai đến chơi, đến lúc đó chúng ta sẽ hoàn toàn miễn phí để bọn họ chơiđủ thì thôi!”. Nói xong, không quên trịnh trọng bổ sung mọt câu, “NhịHoa, nhớ lấy, chính mình đi nói! Không cần sai người khác đi, chính mình lại chạy về, biết không!”
Nhị Hoa nhìn qua có bao nhiêu tủi thân, đang muốn lưu lại xem cuộc chiến liền bị Hứa Đồng một cước đá đi.
Vất vả phân phó Nhị Hoa xong, quay đầu lại, Hứa Đồng rõ ràng nhìn đên, đuôi lông mày Cố Thần cao cao nhếch lên.
Cô nhìn hắn ngang ngược, thực tình muốn hỏi hắn một câu: Làm sao phải ngạc nhiên như vậy nhìn người khác? Là chưa thấy qua mĩ nữ, hay vẫn là chưathấy qua mĩ nữ hung hãn?
----------------------------------------
(1) Ý nói cao thủ thực sự
(2) Một cách đánh mạt chược, ra quân không ngửa bài, buộc người chơi phảinhớ được đôi phương đã ra những cây gì ăn những cây gì. Giống như đánhcờ vây 1 màu a~~