Giang Nhiên Nhiên cảm thấy chua xót, Giang Dật Hàn vẫn luôn đối xử ấm áp với Lê Hân Dư, cho dù bản thân có đau lòng đến chảy máu cũng phải bảo vệ cô.
"Anh, anh ngốc quá."
Giang Dật Hàn không nói gì nữa, anh vẫn luôn im lặng, tay luôn nắm chặt túi cầu phúc rẻ tiền năm ấy đã cầu được khi leo núi với Lê Hân Dư.
Giang Nhiên Nhiên vẫn tự nói chuyện một mình bên cạnh anh, dù không có được phản hồi nhưng cô cũng không cảm thấy lúng túng.
Mãi cho đến khi ba mẹ hai người gọi đến kêu Giang Nhiên Nhiên trở về ăn cơm, lúc này cô mới rời đi: "Anh, em đi trước đây.
Ăn cơm với ba mẹ xong, em sẽ lại đến chăm sóc anh.
Nếu anh cần gì thì có thể bấm chuông gọi y tá."
Lúc này Giang Dật Hàn mới ngẩng đầu nhìn cô: “Tiểu Nhiên, người ngốc thật sự là em."
Giang Nhiên Nhiên hơi khựng lại, rờikhỏi đó như trốn chạy.
Hôm nay Giang Dật Hàn nhắc đến chuyện ba năm trước, giọng điệu bình tĩnh và thái độ như nhìn thấu hết thảy của anh khiến Giang Nhiên Nhiên hoảng loạn.
Trong suốt ba năm nay, anh trai vẫn luôn đổi xử với cô không nóng không lạnh, lẽ nào anh ấy đã biết được sự thật?
Không đâu, không đâu.
Anh ấy yêu Hân Dư như vậy, nếu biết được sự thật thì anh ấy chắc chắn sẽ không bình tĩnh đối mặt với mình.
Nhất định là cô nghĩ nhiều rồi, nhất định là vậy.
Một bóng dáng diêm dúa đứng thẳng tắp dưới ánh đèn đường.
"Y Nghĩa, sao cô tìm tới đây? Mau đi khỏi đây trước khi có người phát hiện!” Cô gái sa sầm mặt.
Y Nghê đẩy tay cô ta ra, đứng thật vữngvàng: “Tôi tới đây để nói cho cô biết, chúng ta đã thành công.
Lăng Diệu điều tra suốt mấy ngày cũng không tìm ra được manh mối.
Anh ấy không hề phát hiện mọi chuyện do chúng ta làm ra.
Cô đúng là lợi hại, đích thân ra tay mà cũng có thể làm tron tru như vậy.
Trước đó nghĩ kế giúp tôi mà sao không mưu tính chu toàn cho tôi giống vậy hả?"
"Tôi đâu ngờ cô ngốc đến thế, làm gì cũng lộ liễu quá." Cô gái phản bác lại: "Ván này đúng là đã thành công nhưng tôi không muốn cô giữa chừng xông ra làm chúng ta bị bại lộ trước khi mọi sóng gió qua đi.”
"Được rồi, được rồi.
Cô cũng đâu cần dạy dỗ tôi, tôi biết tôi tự ý đến tìm cô là do tôi suy nghĩ không chu toàn.
Thế nhưng còn chẳng phải do tôi bứt rút quả nên mới không nhịn được sao?"
Y Nghê hít sâu một hơi, rút thuốc lá dành cho phụ nữ ra, châm lửa rồi hút một hơi.
Đã thành công rồi nhưng cô ta không cảm thấy vui vẻ tí nào.Lê Hân Dư rõ là không còn sạch sẽ.
Những hình ảnh của cô với Giang Dật Hàn, cô cũng đã chỉnh sửa xong rồi gửi cho Lăng Diệu.
Làm gì có người đàn ông nào có thể chịu được việc vợ cắm cho mình một cái sừng to như vậy? Thế mà Lăng Diệu vẫn cứ khư khư giữ cô ta lại bên cạnh.
Cô ta không cam lòng, lại cho lan truyền video đó ra ngoài.
Chuyện này gây náo loạn cả thành phố A, ngay cả sản nghiệp nhà họ Lăng cũng bị liên lụy.
Thế nhưng Lăng Diệu không những không đuổi cổ Lê Hân Dư ra ngoài, ngược lại còn bảo vệ cô ta thật kín kẽ.
Y Nghệ cũng từng nghĩ cách tìm cơ hội đến bệnh viện gặp Lê Hân Dư một lần nhưng mãi vẫn chưa thể vào được phòng bệnh của cô.
Cô ta nghe ngóng khắp nơi, nhiều nhất cũng chỉ nghe nói rằng Lê Hân Dư bây giờ mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, không hề biết gì cả.
Chuyện lớn nháo nhào cả thành phố mà Lê Hân Dư cũng không biết!Lăng Diệu bảo vệ cô ta hết mực như vậy, đừng nói là ly hôn, ngược lại còn trông chừng cô ta kỹ càng hơn.
Tại sao lại như vậy?
Sự việc rõ ràng đều tiến triển theo kế hoạch của họ nhưng tại sao kết cục lại khác hoàn toàn.
Y Nghê phiền não vô cùng, rít mạnh mấy lần cho đến khi hết cả điếu thuốc rồi vứt tàn thuốc xuống đất.
"Hãm hại đã thành công, danh tiếng của Lê Hân Dư cũng hỏng hết, nhưng đây cũng không phải là kết quả tôi muốn! Rõ ràng tôi muốn hủy hoại hôn nhân của họ nhưng tại sao trồng nửa lại ra lau? Một người đàn ông kiêu ngạo như Lăng Diệu sao lại giữ một người phụ nữ dơ bẩn bên cạnh mình?".