Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 137






**********
Cô không từ chối mà chỉ ngẩng đầu nhìn anh rồi nghe lời nở nụ cười.

Lăng Diệu thầm mừng rỡ nhưng lại nghe thấy cô lên tiếng với giọng nói dịu dàng mà xa cách: “Muốn tôi cười thì cũng cười rồi, bây giờ anh buông tôi ra được rồi chứ?"
Anh không buông tay nhưng trong lòng đã mất hết sức lực.

Lê Hân Dư đẩy tay anh đang đặt trên eo mình ra, bước thẳng ra ngoài.

Bỗng cô nghĩ đến điều gì đó, dừng bước rồi quay đầu hỏi anh: “Sau này chúng ta sống ở đây, bố mẹ có ý kiến gì không?"
Lăng Diệu ngẩn người rồi mới nói: “Sẽ không đâu."
Thật ra, hai người lớn tuổi trong nhà có rất nhiều ý kiến là đằng khác.


Thế nhưng không phải vì vấn đề chuyển ra sống riêng mà là vì đoạn video bị lan truyền ra ngoài ấy.

Bây giờ vấn đề video đã được giải quyết nhưng phương pháp giải quyết cũng chỉcó thể qua mặt được công chúng, còn người thật sự tiếp xúc với Lê Hân Dư sẽ không có chuyện không kiềm chế được, người đó chính là bản thân cÔ.

Hách Ánh rất thương yêu Lê Hân Dư và cũng thật lòng đối đãi với cô như con gái của mình.

Thế nhưng khi chuyện này xảy ra, Hách Ánh không thể nào đối xử tốt với Lê Hân Dư được nữa.

Cho dù người mẹ chồng có tốt cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể tha thứ cho một cô con dâu ngoại tình.

"Anh chắc chứ?"
"Hai vị ấy cũng cần có thế giới riêng của hai người chứ." Lăng Diệu không muốn để Lê Hân Dư biết chuyện này, nên đành phải lấy cớ để ứng phó với cô.

Lê Hân Dư cười khi nghĩ đến người mẹ chồng Hách Ánh vẫn còn tính trẻ con ấy.

Mẹ chồng của cô đúng là một người vừa dịu dàng vừa rất đáng yêu, thế giới riêng của hai người? Đây đúng là lời mà bà có thể nói ra được.Thế nhưng cũng phải có tiền đề là một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Hai người họ thật sự rất yêu nhau.

Hai người tốt như thế tại sao lại có một đứa con trai tồi tệ như Lăng Diệu? Xem ra vật cùng tất phản đúng là có thật.

Cô cười khẽ một tiếng.


Cô cũng đã từng mơ mộng rằng sẽ có một tương lai hạnh phúc mỹ mãn với Lăng Diệu như bố mẹ chồng vậy.

Thế nhưng giờ nhìn lại, chẳng qua chỉ là một trò cười.

"Tôi ở phòng nào đây?"
"Chỗ này, phòng ngủ chính." Anh kìm lại cảm xúc của mình rồi đẩy cô đến cửa phòng ngủ.

Anh giới thiệu cho cô xem phòng ngủ đã được sửa sang lại, trong tủ âm tường đều là những bộ quần áo kiểu dáng mới mẻ dành cho cô.

Cô hờ hững quan sát hết theo chỉ dẫn của anh, sau đó bình tĩnh hỏi: “Vậy anh ngủ ở đâu?” Cô không cho rằng anh vẫnmuốn ngủ chung một giường với cô sau khi chuyện đó xảy ra.

Lăng Diệu sững sờ, bước đến trước mặt cô rồi khẽ củi người xuống, anh đưa tay nâng mặt cô lên: "Lê Hân Dư, em nghe cho rõ đây, chuyện trước kia đều là lỗi của anh."
Trong mắt cô không chút gợn sóng: "Cho nên?"
Anh tì trán lên trán cô, ma sát nhẹ nhàng, mùi hương thanh mát trên người anh bay vào khoang mũi cô.

Anh hạ giọng nói dịu dàng, mê hoặc lòng người biết bao: "Chúng ta hãy quên hết mọi chuyện trước đây, bắt đầu lại từ đầu được không?"

Lê Hân Dư thế mà lại nở nụ cười nhưng không trả lời.

Dẫu cho có nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu được, chúng ta sẽ cùng quên đi, lẽ nào có thể quên thật sao?
Không thể, cô không làm được.Cô không quên được sự trả thù của anh, không quên được khoảnh khắc Lăng Diệu không tin tưởng cô, không quên được những cô gái bên cạnh anh, càng không quên được lúc anh vũ nhục cô trên xe và ngay trước mặt Giang Dật Hàn.

"Em không nói gì thì anh xem như em đồng ý đấy." Anh áp sát khuôn mặt có chút lạnh lẽo của cô rồi khẽ nói: “Hửm?”
Cô bật cười rồi đẩy người đàn ông tuấn tú này ra: “Đừng bày trò nữa, anh đi đi về về cả ngày trời mà không thấy mệt à?"
“Mệt nhưng vẫn có sức bế em." Anh trở tay bế ngang cô lên, trước kia không phải chưa từng bế qua, hiện giờ anh phát hiện cô nhẹ đi rất nhiều.

Rõ ràng anh có phân phó ở bệnh viện rằng phải nuôi dưỡng thật tốt, tại sao vẫn gầy đi?
Anh áp bàn tay mình lên vòng eo thon gọn của cô rồi sờ soạng, thật sự không còn tí thịt nào.Cảm thấy tìm hơi nhói đau, anh đặt cô xuống giường rồi hôn lên mặt cô..