Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 144






Trợ lý Nam không giống như đang nói dối, xem ra Lăng Liệu thật sự không có công ty, cô đã đến quá vội rồi.

"Cảm ơn anh."
"Cô khách khí rồi." Trợ lý Nam đẩy gọng kính trên sống mũi: “Ở bên này không dễ gọi xe, để tôi cho người đưa cô về."
Lê Hân Dư từ chối rồi tự đi xuống lầu.

Trợ lý Nam đích thân tiễn Lê Hân Dư, anh ta vừa ấn thang máy chuyên dụng của chủ tịch, chợt nhìn thấy Lê Hân Dư không hề quay đầu lại mà bước thẳng vào thang máy dành cho nhân viên cấp cao ở bên cạnh.

Thang máy chuyên dụng ư? Cô cười mỉa một tiếng, cũng không biết là chuyên dụng của ai.

Cô không muốn chạm vào đồ của anh nữa, cô chỉ muốn lấy lại dây chuyền của mình thôi, đó là thứ duy nhất còn lại của cô.

Cô đã đeo sợi dây chuyền đó từ khi cònnhỏ, đến giờ đã hai mươi mấy năm.


Từ lâu đã không còn chỉ là một sợi dây chuyền nữa.

Cô còn nhớ lúc nhỏ mẹ đã từng nói rằng đó là kết tinh của bố mẹ cô khi hai người hẹn ước với nhau, mà cô cũng là bảo bối của họ nên mẹ cô mới cho cô sợi dây chuyền này.

Bây giờ, bảo bối của bố mẹ sớm đã biến thành Lê Nhã Trí và công ty.

Còn cô thì chẳng là gì cả.

Cũng không còn ai sẽ để tâm đến cô nữa, ngoại trừ sợi dây chuyền này ra, đó là minh chứng cho sự tồn tại của cô cũng từng có ý nghĩa.

Đúng là Lăng Diệu đang ở nhà.

Lê Hân Dư vừa đấy cửa ra thì nhìn thấy Lăng Diệu đang ngồi trên số pha, gạt tàn trên bàn trà chứa đầy tàn thuốc.

Cô bước đến trước mặt anh rồi nhìn thắng vào anh: “Dây chuyền đâu rồi?"Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, không hề ngẩng đầu mà nói: "ở chỗ anh.”
"Tại sao lại tự ý lấy đồ của tôi?" Sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo, cô vươn bàn tay ra phía anh: “Trả lại cho tôi."
Lăng Diệu nắm lấy cánh tay thon dài trắng nõn của cô rồi kéo mạnh một cái, ôm lấy cô vào lòng.

Lê Hân Dư bị ép ngồi lên đùi Lăng Diệu, cằm của anh tì trên vai cô: “Được."
Được chứ không phải là trả lại, đồng nghĩa với việc có điều kiện.

Cô không động đậy, tự hiểu rồi nói: “Điều kiện gì?"
Anh vừa ôm lấy cô vừa nghiêm túc mở miệng: “Anh phải đi công tác ở nước Pháp, em hãy đi cùng anh, sau khi trở về anh sẽ trả lại cho em”

"Tôi không biết nói tiếng Pháp."
"Có anh ở đây, em không cần phải biết gì cả." Chậc, lời nói ngọt ngào xiết baonhưng cô sẽ không còn tin nữa.

"Tôi không muốn đi."
"Cũng được thôi, vậy anh sẽ tạm thời bảo quản sợi dây chuyền giùm em."
"Lăng Diệu, anh đừng có quá đáng, đó vốn là đồ của tôi, anh dựa vào đâu mà tự ý lấy đi?” Cô bắt đầu giãy giụa nhưng Lăng Diệu ôm quá chặt, cô không thoát được.

Dựa vào đâu? Anh đã hủy hoại tình yêu của cô còn chưa đủ nên giờ ngay cả đồ của cô mà cũng muốn hủy luôn sao?
"Em là của anh, mọi thứ của em cũng đều là của anh hết." Anh giữ chặt cô trong lòng mình.

Anh biết sợi dây chuyền đó không liên quan đến Hướng Lập Hiên, thế nhưng anh vẫn không cam lòng để cho Hướng Lập Hiên tiếp xúc với Lê Hân Dư như thế, Lê Hân Dư là của một mình anh.

Thế nhưng trong khoảng thời gian này, trái tim của Lê Hân Dư đã rời khỏi anhcàng lúc càng xa.

Sao anh có thể cam tâm đây?
Lê Hân Dư cảm thấy bất lực: "Lăng Diệu, tính chiếm hữu của anh quá đáng sợ."
Anh đặt nụ hôn lên trán cô: “Chắc vậy."
Anh ôm quá chặt, Lê Hân Dư bị siết đến sắp ngạt thở.


Cô biết mình không thể thay đổi ý định của anh nữa, đành phải thỏa hiệp: “Được, tôi sẽ đi cùng anh, đưa sợi dây cho tôi."
“Sau khi trở về anh sẽ trả cho em."
“Là anh nói đó.”
“Ừ, là anh nói.” Anh khẽ cười khổ, chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà cô cũng không tin tưởng anh, còn phải xác nhận mấy lần.

Cô hít sâu một hơi, định đứng lên khỏi đùi anh.

“Đừng nhúc nhích, để anh ôm thêm một lúc nữa."Không biết từ khi nào mà Lăng Diệu trở nên hơi kỳ lạ.

Một người đàn ông lạnh lùng như anh mà tự dưng trở nên...!hơi quấn cô...!
....