Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 147






**********
Dù sao hai người họ cũng lớn lên cùng nhau, không đến nỗi thật sự trở mặt với nhà họ Y chỉ vì cô Lê Hân Dư bội bạc ngoại tình kia chứ? Với cả ông ta cũng từng cứu Lăng Diệu lúc nhỏ.

Nếu Lăng Diệu nể tình trước đây mà thái độ đối xử với Y Nghê mềm móng hơn một chút, thì ông ta sẽ không đưa Y Nghê ra nước ngoài.

Dù sao nhà họ Y cũng chỉ có một cô con gái, ông ta cũng không nỡ đưa cô ta rời khỏi đây.

Thế nhưng ông Y không hề ngờ tình hình sẽ trở nên như thể.


Không những không chiếm được lợi lộc nào mà còn làm cho Lăng Diệu nổi giận.

"A Diệu à, cháu đừng giận, con bé Y Nghê này từ nhỏ đã nói năng ngông cuồng thế này rồi, thật ra lòng dạ nó không xấu" Ông Y lập tức tiến lên nói đỡ cho con gái mình, ông ta đang lo sợ Lăng Diệu sẽ nổi giận thật thì cả nhà họ Y sẽ toi mất.

"Vậy thì làm phiền bác Y dạy dỗ cho tốt, nếu chuyện như hôm nay mà có lần thứ hai nữa thì cháu sẽ khiến cả nhà họ Y cùng chết theo." Lăng Diệu lạnh lùng nói.

Ông Y sợ đến nỗi gật đầu lia lịa, giải thích như muốn lấy lòng: “Hôm nay Y Nghê phải ra nước ngoài nên tâm trạng không được tốt lắm, đợi nó ra nước ngoài rồi thì chắc chẳn sẽ không gặp lại nhau nữa, và sẽ không còn xảy ra chuyện như thế này"
Lê Hân Dư bỗng ngước mắt lên nhìn ông Y: “Cô ta cũng tự nói rồi, nếu về nước sẽ không tha cho tôi, ông có thể đảm bảo cô ta không thể về đây không? Nếu về được thì nên tính sao?" “Cô có ý gì?" Ông Y đanh mặt, Lăng Diệu nhạo báng ông ta thì cũng không hề gì nhưng ranh con này dựa vào đâu mà nói chuyện kiểu này với ông ta?
Lăng Diệu quàng tay qua eo Lê Hân Dư rồi kéo cô đến sát bên mình, anh nghiêng người ôm lấy cô rồi hờ hững mở miệng: “Ý của cô ấy chính là ý của
Ông Y sững người, lập tức gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng không để cho Nghê về nước gây chuyện."
Ánh mắt của Lê Hân Dư tối đi: "Tốt nhất là ông nên gắng, nếu không tôi cũng sẽ không dám đảm bảo liệu mình sẽ cố gắng tha cho cô ta hay không."
Cô sẽ không yếu đuối như trước đây nữa, Y từng hại cô nên cô cũng không cần phải rộng lượng tha thứ cho cô ta.

Sau này ai dám làm tổn thương cô thì cô nhất định sẽ hoàn trả lại gấp mười lần.

Ông Y không ngờ một cô nhóc thoạt nhìn nhỏ nhắn dịu dàng mà lúc nói chuyện lại hùng hổ hăm dọa người khác đến thế.


Trước đây ông ta luôn xem thường Lê Hân Dư, ông ta vẫn luôn cảm thấy cho dù Lăng Diệu có thích Lê Hân Dư đến cỡ nào thì cũng chỉ là tùy tiện chơi đùa mà thôi.

Thế nhưng giờ xem ra cũng chưa chắc là vậy.

Không thể xem nhẹ con bé này được, ông ta không đắc tội nổi.

Chỉ cần Lăng Diệu còn che chở cho cô một ngày thì ông ta còn phải nhún nhường con bé này một ngày, nếu không thì người chịu thiệt chỉ là con gái của ông ta mà thôi.

Chuyện qua đi thì không nhắc đến nữa, thế nhưng riêng việc Y Nghề ngu xuẩn chuốc thuốc con bé này rồi đưa nó lên giường đàn ông khác, còn quay video làm náo loạn cả thành phố thì tuyệt đối không thể cho Lăng Diệu biết được.

Nếu không, với tính cách của cậu ta thì nhà họ Y thật sự tiêu đời theo Y Nghê.


Ông Y cất liêm sỉ đi, khách khí khom người cúi đầu với Lê Hân Dư: “Con bé Y Nghê này được tôi cưng chiều từ nhỏ rồi, trước đây nó làm sai thì tôi luôn xin lỗi thay nó, mong là chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi.

Sau này tôi nhất định sẽ quản lý nó thật tốt để nó không ra ngoài gây chuyện nữa.

Nếu nó còn dám làm ra chuyện hàm hồ thì người làm bố là tôi đây nhất định sẽ xử lý nó trước tiên."
Lê Hân Dư nhìn ông ẤY, không nói gì.

Y Nghề không nhìn nổi nữa, bổ cô ta vậy mà lại hạ mình xin lỗi Lê Hân Du, dựa vào cái gì: "Lê Hân Dư, cô dựa vào cái gì mà dám diễu võ dương oai với tôi và bố tôi như thế? Chẳng phải vì bây giờ Lăng Diệu chưa hôn với cô sao? Đợi đến khi anh ấy không cần cô nữa thì để tôi xem có còn có thể đắc ý đen khi nào!".