Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 172






Anh lại nhìn không được xoay người lại hôn lên môi cô, còn muốn hôn sâu thêm nhưng bị cô từ chối: "Đừng mà, còn chưa đánh răng đó.

“Anh không chê em.” Lăng Diệu không để ý lắm.

Lê Hân Dư: "...!
Điệu bộ của Lăng Diệu như cô dâu nhỏ bị oan: “Anh biết rồi, là em chê anh."
Anh ngồi ngược ánh sáng, đường nét khuôn mặt hiền hòa mà tinh tế, trên đầu còn có mấy sợi tóc vảnh ngược lên.

Nhìn anh như vậy trông như trẻ ra mấy tuổi.


Lê Hân Dư bị dáng vẻ kia của anh chọc cười.

Anh cầm tay cô, hôn lên: "Tối hôm qua không phải là mơ, tất cả đều là sự thật, em không thể hối hận nữa.”
Cô dựa vào lồng ngực anh, hạ quyết tâm nói: "Nhưng mà Lăng Diệu này, em không cho phép anh gạt em nữa.

“Anh sẽ không vậy đâu.” Anh mỉm cười rực rỡ hơn ánh mặt trời.

Lăng Diệu mặc quần áo, tiện tay lấy tay vuốt tóc, sau đó nói với Lê Hân Dư: "Hôm nay hửng sáng em mới ngủ, ngủ thêm một lát nữa đi.” “Còn anh thì sao? Mặc quần áo làm gì?” “Em yên tâm đi, anh tuyệt đối không phải là loại người ăn xong chùi mép đâu.


Tâm trạng của Lăng Diệu vô cùng tốt, anh còn có tâm tư nói đùa với cô.

Lăng Diệu mặc xong quần áo mới nói: "Hướng Lập Hiên đến rồi, anh muốn đến phòng làm việc bàn chút chuyện với cậu ta, em ngủ trước đi.

"Um."
Sau khi Lăng Diệu rửa mặt qua loa thì đi đến phòng sách.

Hướng Lập Hiên ở trong phòng khách, đang đi loanh quanh quanh bàn trà.

Anh ta vừa nhìn thấy Lăng Diệu đi ra đã không vui mở miệng nói: “Đàn ông đàn ang rửa mặt súc miệng thôi mà tới nửa giờ, tôi nghiêm túc nghi ngờ cậu ở trong phòng làm thêm một lần nữa với Lê Hân Du."
Lăng Diệu từ tốn nói ngược lại anh ta: “Đừng lấy sức bền của cậu để áp lên người tôi, tôi làm một lần không chỉ có nửa giờ đâu.".