Năm đó, bởi vì không tìm thấy bố mẹ ruột cho nên Giang Dật Hàn mới bị trại trẻ mồ côi giữ lại.
Không biết có nên cảm ơn cái tên dễ nghe của anh hay không, ở trại trẻ mồ côi chưa được mấy năm thì anh được nhà họ Giang nhận nuôi.
Bố mẹ nói dẫn anh vào trong thành phố chơi nhưng cuối cùng lại ném anh vào đây như rác.
Nói ra thì những năm đen tối nhất trong cuộc đời anh chắc hẳn là lúc ở trại trẻ mồ côi.
Trại trẻ mồ côi có ấm áp nhưng cũng lạnh leo.
Mỗi một người ở đây mặc dù đều mang vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng ai ai cũng lạnh lẽo.
Ở đó, dần dần Giang Dật Hàn biết được cách phân biệt lòng người, ai thật lòng, ai giả dối.
Người duy nhất có thể mang đến sự ấm áp cho trại trẻ mồ côi lạnh lẽo chính là Lê Hân Du.
Trong những năm đen tối ấy, Lê Hân Dư chính là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời anh.
Khi đó Lê Hân Dư còn nhỏ, Viên Vũ thường xuyên dắt Lê Hân Dư đến trại trẻ mồ côi tặng đồ ăn vặt, quần áo và quà cho những đứa trẻ ở kia...!Lúc giàu có đầy đủ, họ còn cho trại trẻ mồ côi một số trang thiết bị, nói là làm một ít chuyện tốt để tích phúc đức.
Lê Hân Dư mặc váy trắng như tuyết, từ đầu đến chân sạch sẽ trong sáng giống như một thiên sứ.
Giang Dật Hàn phát hiện không chỉ có mình mà tất cả các cậu bé trong trại trẻ mồ côi khi trông thấy Lê Hân Dư thì ánh mắt đều sẽ mang theo sự ấm áp.
Hóa ra không phải chỉ mình anh rất thích Lê Hân Dư, mà tình địch của anh có rất nhiều.
Sau khi Lê Hân Dư cẩn thận cùng mẹ phát quà cho tất cả các bạn nhỏ xong thì phát hiện Giang Dật Hàn một mình cô đơn lẻ loi ngồi ở góc tường, dáng vẻ rất buồn.
Cô đi đến trước mặt anh, vươn tay ra và cười hỏi anh sao không vui.
Lúc đó Giang Dật Hàn không nói gì, cũng không đưa bàn tay nhỏ bẩn thỉu của mình ra cho cô.
Lê Hân Dư cũng không tức giận, lại còn kéo anh từ dưới đất lên, lén dắt anh chạy ra ngoài: “Đừng buồn, em dẫn anh đi xem mấy thứ rất đáng yêu và ấm áp, nhìn thấy chúng anh sẽ trở nên rất vui vẻ”
Giang Dật Hàn bé nhỏ nhìn vào chỗ bàn tay giao nhau của hai người, mặt mày tươi cười.
Thật tốt, tay cô ấy thật ấm áp, cô ấy không chế mình bẩn...!
Lê Hân Dư dẫn Giang Dật Hàn theo khe cửa nhỏ chuồn ra ngoài.
Cửa phụ thông ra một cái ngõ nhỏ, bình thường rất ít người qua lại, cho nên có rất nhiều chó hoang làm ổ trong đó.
Mấy thứ đáng yêu và ấm áp mà Lê Hân Dư nói tới chính là một ổ chó con vừa được chó hoang sinh ra.
Hai người ngồi xổm ở bên cạnh, mắt nhìn chăm chú: “Thật là đáng yêu, mỗi lần trông thấy bọn chúng thì tâm trạng em sẽ vô cùng vô cùng tốt.
Nơi này thường xuyên có rất nhiều sinh mệnh bé nhỏ được sinh ra, em nói với mẹ là muốn mang mấy con về nhà nhưng mẹ không cho, bởi vì mẹ sắp sinh em gái.”
Mấy con chó con còn nhỏ như vậy cứ run lẩy bẩy, dáng vẻ giống như rất sợ người.
Giang Dật Hàn chỉ nhìn chó con một lúc, rồi nhìn thẳng vào Lê Hân Dư chằm chằm.
Lê Hân Dư nghĩ là anh không giống mình, không có hứng thú đối với đàn chó con.
Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng vì chưa hỏi rõ ràng đã kéo anh ra đây.
Giang Dật Hàn gầy đét, trên mặt và tay đều bẩn, Lê Hân Dư có phần thương anh.
Khi mình bị bẩn cũng sẽ không vui, thảo nào anh không vui vẻ.
“Không biết vì sao anh lại buồn, nhưng em hi vọng anh có thể vui vẻ một chút.” Cô dùng khăn tay của mình, dịu dàng lau sạch vết bẩn trên tay, sau đó không chút nào ghét bỏ nhét lại vào túi.
Suy nghĩ một chút, lại móc túi may mắn ở trong túi ra, nhét vào tay anh: “Cái này cho anh, là quà tặng thêm, những bạn nhỏ khác không có đâu.
Giang Dật Hàn sửng sốt, đôi mắt to sáng lấp lánh..