Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 237






Bà Trần thấy Lăng Diệu che chở Lê Hân Dư, lời của anh nói ra cũng không giống như đang nói đùa, lúc này bà ta mới cắn răng ôm hết mọi chuyện lên người.

“Phịch!” Bà Trần quỳ xuống, khóc lóc trước mặt bọn họ: “Cậu chủ, mợ chủ, xin lỗi, là tôi không tốt.

Là tôi bị ma ám muốn hại mợ chủ, là tôi không tốt, đều là tôi không tốt.

“Động cơ là gì? Tại sao bà lại làm như thế?” “Con gái nhỏ của tôi đã thích cậu chủ từ nhỏ.

Nhưng cậu chủ vẫn chưa từng ngó ngàng tới nó.

Tôi nhất thời không cam long nên nổi tâm tư xấu xa, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của một mình tôi.” Bà Trần dập đầu thật mạnh với hai người: “Bình thường tôi đều lựa lúc hai người không có ở nhà đến tráo thuốc, hôm nay không ngờ hai người lại về nhà sớm như vậy nên bị bắt ngay tại trận, đều là do tôi đáng chết" “Bảo tôi làm gì tôi cũng làm, xin cậu chủ đừng bắt tôi phải ngồi tù, tôi đã từng tuổi này rồi, thực sự chịu không nổi dằn vặt đầu.

Mặt bà Trần giàn giụa nước mắt.

Lăng Diệu nhìn bà Trần: “Nể tình nghĩa năm xưa tôi có thể tha cho bà, nhưng làm sai chuyện bắt buộc phải chịu trách nhiệm.


“Bà đi đi!” “Cảm ơn cậu chủ.” “Bà Trần không nói thật, anh tha cho bà ấy đi như vậy sao?” Lê Hân Dư đẩy Lăng Diệu ra.

Lăng Diệu cứng đờ người: “Làm sao em biết bà ta không nói thật?” “Không hợp lý, con gái của bà ta có thể thích anh, cô ta cũng có thể ghen ghét, bất bình nhưng chắc chắn không phải theo cách ngu xuẩn đổi vitamin của em thành thuốc tránh thai được.

Sơ sót rõ ràng như vậy anh đúng là không phát hiện được sao? Hay là anh cố ý không phát hiện ra?” Lửa giận của Lê Hân Dư đốt thẳng lên người Lăng Diệu.

Cô cản đường bà Trần, hùng hổ dọa người nói: “Anh ấy muốn bỏ qua cho bà không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho bà.

Nói, rốt cuộc là tại sao?”
Bà Trần lắc đầu: “Những gì tôi nói đều là sự thật” “Được! Được! Được!” Lê Hân Dư liên tục nói ra ba chữ “được”, cô giận quá hóa cười: “Không phải bà có một đứa con gái sao? Không phải bà nói con gái bà thích Lăng Diệu sao? Được, hôm nay nếu bà không nói chuyện này rõ ràng, sau này con gái bà đừng mong gả cho người khác! Tôi sẽ lan truyền tin tức này trong trường học, thậm chí là công ty sau này của cô ta, để cho mọi người biết cô ta là một con chim sẻ muốn trở thành phượng hoàng"
Ánh mắt Lê Hân Dư đầy oán độc: “Nếu cô ta may mắn gả được cho người khác, vậy cũng không sao, chỉ cần cô ta mang thai thì tôi sẽ có thể khiến cho thuốc dưỡng thai của cô ấy trở thành thuốc sẩy thai” “Mợ chủ!”
Bà Trần phải sợ trước nỗi căm hận ngút trời của Lê Hân Dư, con cái là báu vật vô giá trong lòng người mẹ.

Đã là mẹ thì làm sao có thể gây ra bất kỳ nguy hiểm gì cho con mình được chứ?
Bà Trần như vậy, Lê Hân Dư cũng vậy.


Cô vẫn luôn mong mỏi có con nhưng lại bị mấy viên thuốc tránh thai này bóp chết, sao cô có thể cam lòng?
Thậm chí lúc kinh nguyệt chậm hai ngày, cô còn tưởng rằng cô đã mang thai.

Nhưng tất cả những thứ này chỉ do bản thân cô tưởng tượng mà thôi.

Mấy tháng nay cô vẫn luôn bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Cô là người sống sở sở, nhưng lại sống dưới sự điều khiển của người khác, điều này sao có thể khiến cho cô cam lòng được chứ?
Nếu không làm rõ chuyện này, có một sẽ có hai, cô nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.

Lê Hân Dư cho bà Trần hai lựa chọn sắc bén: “Tôi không đùa với bà, nói hay không do bà tự quyết định.

Bà Trần quay đầu lại, nhìn vào mắt Lê Hân Dư, cắn rằng nói ra: “Là bà chủ bảo tôi làm như vậy.”
Lê Hân Dư kinh ngạc, sững sờ không tin được.

“Bà nói cái gì, là mẹ sao?”
Không ngờ lại là Hách Ánh.

Làm sao lại là Hách Ảnh chứ?
Là người phụ nữ dịu dàng thương cô như con gái ruột Hách Ánh kia ư?.