“Ở đây không được.” “Được.
“Không được! Cửa sổ sát sàn quá lớn, sẽ bị người khác nhìn thấy.” “Được, ở đây là tầng cao nhất, người khác sẽ không nhìn thấy.” “Nhưng em không quen làm như vậy.” “Lúc đầu, em cũng chưa quen làm nhiều tư thế ở trên giường, làm nhiều lần không phải cũng quen sao? Cuộc sống cần phải thử nhiều, rèn luyện nhiều.
“Không được!”
Anh lùi một bước, để hai chân của cô quấn vào eo mình, ôm cô như ôm đứa trẻ đi đến bên cạnh rèm cửa: “Vậy thì anh sẽ kéo rèm cửa sổ xuống.”
Đương nhiên Lê Hân Dư không bị anh lừa như vậy: "Lỡ như thư ký Lưu đi vào thì phải làm sao?”
Người phụ nữ đang bám trên người giãy giụa không phối hợp, Lăng Diệu hết cách đành đè cô xuống ghế sofa bên cạnh cửa sổ sát sàn, cởi quần áo cô ra: “Không thể nào, anh nói rồi, cho dù họ vào cũng sẽ gõ cửa thông báo trước.”
Anh vừa dứt lời liền bị hiện thực vả mặt.
Hướng Lập Hiên nghênh ngang phá cửa xộc vào.
Đừng nói là gõ cửa, thậm chí ý dừng lại cũng không có, anh ta bước vào với những bước chân uyển chuyển và vẻ mặt vui mừng.
Thấy hai người quấn lấy nhau trên ghế sofa đang trong tư thế chuẩn bị máy mưa, Hướng Lập Hiện đột nhiên cảm thấy con mắt độc thân của mình sắp bị mù.
“Mẹ nó.” Lăng Diệu nhỏ giọng rủa, đứng dậy khỏi người Lê Hân Dư, chỉnh lại chiếc áo của cô đã bị mình lột hở vai.
Thấy Hướng Lập Hiện còn đang nhìn họ cười cợt, Lăng Diệu thấp giọng mắng anh ta một tiếng: “Mắt chó nhìn gì, quay người lại.” “Quần áo cũng chưa cởi, chẳng qua chỉ là lộ bả vai, có gì mà không được nhìn.
Đương nhiên Hướng Lập Hiên tự mình biết mình là người độc thân, nhưng cũng không thể bắt nạt người độc thân như thế.
Không có nhân quyền thì thôi, ngay cả tư cách mở mắt cũng bị bãi bỏ sao?
Tuy nói như vậy, nhưng anh ta vẫn biết điều xoay người sang chỗ khác.
Nhưng mà Lê Hân Dư thực sự rất đẹp...!ngay cả bờ vai trông cũng mượt mà đẹp mắt đến như vậy.
Chờ Lăng Diệu chỉnh lại quần áo trên người Lê Hân Dư xong lại kéo váy lên, sau khi xác nhận không có gì không ổn rồi mới kêu Hướng Lập Hiện một tiếng.
Hướng Lập Hiền mặt dày, không biết xấu hổ khi phá hỏng chuyện tốt của người ta, ngược lại còn nhìn Lăng Diệu cười tủm tỉm: “Quan hệ giữa hai chúng ta tốt biết bao, mỗi lần đến gặp cậu mặt cũng đen thui, nếu bị người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ đồn hai chúng ta cãi nhau.”
Lăng Diệu sa sầm mặt: “Vậy cậu phải tự hỏi mình xem, tại sao lúc vào không gõ cửa?" “Lúc trước tôi cũng đâu có gõ cửa” Hướng Lập Hiện nhún vai.
“Sau này bắt buộc phải gõ cửa." Lăng Diệu nghiêm túc nói.
“Được được được.” Hướng Lập Hiên liếc nhìn Lê Hân Dư, gật đầu cười tít mắt.
Cửa phòng vẫn mở toang, Hướng Lập Hiền liếc mắt nhìn ra ngoài: “Chậc, không đến một thời gian, sao thư ký xinh đẹp của cậu ở bên ngoài đều trở thành mỹ nam thế? Nếu như tôi với cậu không thân, có lẽ đã thực sự tin những lời đồn đó, tưởng rằng cậu là đồng tính chứ."
Lăng Diệu không bận tâm đến bất kỳ tin đồn nào, chỉ nói ra hai từ một cách cương quyết: “Tôi thích.”
Ngược lại Lê Hân Dư rất hứng thú, hảo hức nhìn Hưởng Lập Hiên chờ nghe chuyện phiếm.
“Những tin đồn gì?” “Chắc chắn cậu đoán không ra những người đó nói gì đâu, nếu không phải chính tai nghe thấy, tôi cũng không dám tin sẽ có những tin đồn vậy.”
Hôm đó, Hướng Lập Hiên uống rượu rồi ra ngoài hít thở không khí thì thấy một đảm nữ hầu rượu say khướt đang bàn luận về hôn nhân trong giới thượng lưu.
Đám đàn ông đó nghe xong cũng cười ha hả, nghĩ Lăng Diệu có tiền có quyền lực thì sao, hẳn là có chỗ không như ý.
“Những người đó lén lút bàn luận đấy, nói Lăng Diệu bị cô chèn ép quá mức, đến nỗi không hứng thú với phụ nữ, đổi sang thích đàn ông.”.