**********
Chương 284 Anh rể, chống
Lăng Diệu bình tĩnh lại, không để cho mình suy nghĩ nhiều, anh bảo nhân viên bảo vệ tiếp tục hoạt động, tiện thể chụp luôn mấy bức ảnh.
Bảo vệ cũng không ngu ngốc, lợi dụng thì lợi dụng, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết trên người Lê Nhã Trí.
Mà dấu hôn trên ngực Lê Nhã Trí chính là do Lăng Diệu cố ý yêu cầu bảo vệ làm.
Chụp xong, anh lạnh lùng nhìn Lê Nhã Trí rồi chậm rãi nói: “Biết điều thì mau cút đi, nếu như cô không thể thiếu được đàn ông thì tôi giúp cô rửa ra chục triệu bức ảnh, dán khắp trường học của cô giúp cô tìm đàn ông được không? Có rất nhiều người muốn tìm gà mà không mất tiền.”
Lê Nhã Trí không hiểu mình có chỗ nào thua kém Lê Hân Dư.
Cô ta không xấu, còn trẻ tuổi hơn Lê Hân Dư.
Nếu như một ngày nào đó Lăng Diệu muốn mình thì người sa sút giống như cô ta bây giờ chính là Lê Hân Dư, vì sao Lăng Diệu lại ghét cô ta như vậy?
Mà Lăng Diệu chỉ căm ghét liếc cô ta một cái, ngay cả nhìn nhiều thêm một lần dường như cũng cảm thấy buồn nôn.
Anh chỉ nói một chữ: “Bẩn.”
Lê Nhã Trí không thể nào phản bác được.
Cô ta siết chặt nắm đấm.
Đúng vậy, hiện tại cô ta bẩn nhưng lúc cô ta sạch sẽ thì anh cũng không hề muốn.
Lăng Diệu bảo cô ta đi, cô ta biết mình mặt dày ở lại đây cũng chỉ là đống rác chướng mắt.
Huống chi chuyện cô ta muốn làm cũng đã đạt được, Lăng Diệu bảo cô ta đi, cô ta cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại nữa.
Hành lý của Lê Nhã Trí lúc đến đây vốn chưa mở ra, thời gian sống nửa mơ nửa tỉnh này tổng cộng chỉ dùng hai bộ đồ ngủ để tắm rửa.
Cô ta mới vừa kéo vali chuẩn bị đi thì Lê Hân Dư quay về.
“Sao đột nhiên anh về như vậy, em không biết.” Cô còn muốn nói chuyện rõ ràng với Nhã Trí, cho anh một niềm vui bất ngờ, để anh tha thứ cho cô,
Vẻ mặt Lăng Diệu lạnh nhạt: “Em không muốn anh về lắm à? Như vậy thì em có thể danh chính ngôn thuận để em gái của em ở trong phòng cưới của chúng ta sao? Lê Hân Dư, rốt cuộc là em có lương tâm không?”
Cô nói cô nhớ anh, anh tin.
Nhưng nếu như cô muốn hy sinh vô điều kiện vì nhà họ Lê, thậm chí nhường cả anh, điều này anh không thể lý giải nổi.
Lê Nhã Trí nhìn vẻ mặt và cuộc đối thoại của hai người, trong lòng đã mơ hồ hiểu ra.
Còn tưởng rằng mình đến đây không có tác dụng gì, nhưng không ngờ bọn họ vẫn cãi nhau.
Cô ta cười mỉa mai, cãi nhau đi cãi nhau đi, cãi nhau mất hết tình cảm thì càng tốt...!
Cô ta cố gắng hết sức kiềm chế nhưng vẫn lỡ bật cười, thực sự vừa chối tại lại vừa khó nghe.
Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Diệu liếc qua nơi phát ra tiếng cười: “Cô ngẩn người làm gì, còn chưa đi? Chờ tôi giúp cô?”
Lê Nhã Trí áp sát đến bên cạnh anh, đầu ngón tay mơn trớn xương quai xanh của anh: “Anh là anh rể của em, giúp em một chút, thế nào?”
Anh rể, chồng.
Hai từ này lọt vào tai Lăng Diệu giống như là mỉa mai.
Anh không đẩy Lê Nhã Trí ra mà để Lê Nhã Trí thản nhiên áp thân thể bẩn thỉu kia vào lồng ngực anh.
Lăng Diệu không nói gì, anh kiềm chế và cố chịu đựng, ánh mắt vẫn luôn nhìn Lê Hân Du.
Anh muốn nhìn xem đến khi nào cô không nhịn được nữa rồi đứng ra, tốt nhất là kéo Lê Nhã Trí ra tát cho cô ta một cái, sau đó hung dữ cảnh cáo cô ta, nói: “Lăng Diệu là người đàn ông của tôi, là anh rể của cô, thứ hèn hạ như cô không được chạm vào.”
Thế nhưng không có, Lê Hân Dư không làm gì cả.
Ánh mắt của cô luống cuống ngỡ ngàng, mông lung giống như đã thoát khỏi không gian này.
Lăng Diệu vươn tay vòng qua eo của Lê Nhã Trí, kéo cô ta vào lòng mình.
Lê Nhã Trí cười duyên một tiếng, môi đỏ cong lên ẩn lên môi của anh.
Có thể hôn được là cô ta đã kiếm lời, không hôn được thì cô ta cũng không lỗ..