Đã lâu Lăng Diệu không tới công ty nên có quá nhiều việc tồn đọng, đến nỗi cuộc họp thường lệ lần này cũng lâu rất rất nhiều, mãi vẫn chưa thể kết thúc.
Lê Hân Dư xuống lầu muốn đi mua một ít bánh ngọt.
Cô vừa mới đi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc xuống lầu thì đã nhìn thấy Viên Vũ nổi giận đùng chạy về phía cô.
Viên Vũ là mẫu phụ nữ nội trợ truyền thống Trung Quốc điển hình.
Tính cách của bà ta rất ôn hòa, phụ trách giúp chồng dạy con, rất ít khi mâu thuẫn với người khác, càng hiếm khi nổi giận.
Tính tình của Lê Khải Thiên lại rất nóng nảy cho nên Viên Vũ luôn đóng vai trò là người trung hòa trong nhà.
Trong ấn tượng của Lê Hân Dư, Viên Vũ chưa từng chủ động nổi nóng với ai.
Nhưng lần này Viên Vũ lại cho Lê Hân Dư một bạt tai.
Một tiếng “bốp” vang lên lanh lảnh.
Lê Hân Dư không hề phòng bị đã bị bà ta tát nghiêng đầu, nụ cười trên miệng cô lập tức cứng ngắc.
Người trong đại sảnh thấy tình hình không ổn, lại không dám đụng vào Lê Hân Dư nên chỉ có thể gấp gáp kéo Viên Vũ ra xa.
Viên Vũ cũng không giận dữ với những người kéo bà ta đi, ngược lại là hung dữ nhìn Lê Hân Dư, không phân biệt trắng đen đã chửi cô: “Tạo đúng là uổng công nuôi mày”
Từ nhỏ đến lớn đây là câu nói nặng nhất mà Lê Hân Dư nghe được.
Mãi một lúc sau Lê Hân Dư mới tỉnh táo lại, cô chạm vào gò má vừa bị đánh.
Viên Vũ tát không mạnh, thật ra mặt cô cũng chẳng đau lắm nhưng trong lòng lại cực kỳ đau.
Cô đứng yên tại chỗ, khó hiểu hỏi Viên Vũ: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Viên Vũ tức giận khó kiềm chế, nếu không bị mấy cô nhân viên lễ tân kéo lại thì bà ta đã muốn đánh Lê Hân Dư thêm mấy bạt tai nữa để trút giận rồi: “Mày còn dám hỏi tao có chuyện gì à? Mày có thể làm những chuyện như vậy với em gái mày sao?”
Vừa nhắc tới Lê Nhã Trí, hốc mắt của Viên Vũ liền đỏ hoe, nước mắt không ngừng trào ra: “Nếu mày không muốn em gái mày đến đó ở thì có thể từ chối yêu cầu của tao.
Nếu mày không muốn san sẻ Lăng Diệu cho em gái thì mày cứ nói thẳng với tao.
Nhưng mày đã làm gì nào? Vậy mà mày lại đối xử ác độc với em gái mày như vậy.
Mày có phải là con người không?”
Lê Hân Dư không để ý đến chuyện mình vô duyên vô cớ bị Viên Vũ chửi bởi, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn: “Mẹ, Nhã Trí bị làm sao?” “Nhã Trí làm sao? Mày vẫn còn mặt mũi hỏi nữa à?" Viên Vũ vừa lau nước mắt vừa tức giận chửi cô bất hiếu: “Chuyện riêng trong nhà mà mày lại hỏi trước mặt những người khác là muốn để cho tất cả mọi người đều nghe thấy, sau đó hủy hoại cái nhà này, hủy hoại em gái mày, mày mới cam lòng hả?”
Lê Hân Dư không đành lòng: “Mẹ, mẹ đừng khóc, sức khỏe mẹ vốn không tốt, mẹ cứ khóc như vậy sẽ hại mắt”
Lê Hân Dư thấy Viên Vũ không ngừng khóc, càng lúc càng tức giận, cô bảo nhân viên lễ tân buông bà ta ra.
Cô chần chừ rồi mới bước đến trước mặt Viên Vũ: “Mẹ, nếu không thế này đi, chúng ta vào phòng họp không có người để nói chuyện
Viên Vũ im lặng đồng ý.
Lê Hân Dư theo thói quen đưa tay muốn dìu Viên Vũ nhưng bị bà ta ghét bỏ hất ra.
Nhân viên lễ tân dẫn đường, tìm gian phòng bình thường dùng để phỏng vấn ở lầu một, lại rót cho hai ly nước ấm để lên bàn sau đó mới rời đi.
Lê Hân Dư nhìn Viên Vũ không ngừng khóc, cô cũng kiên nhẫn ngồi bên cạnh bà ta, đợi bà ta bình tĩnh lại.
“Tao thật sự hối hận đã nuôi mày khôn lớn, nếu biết trước mày là tai họa thì tạo nên nghe lời của bố mày rồi.” Viên Vũ cực kỳ hối hận.
Bà ta hận sự nhẹ dạ của bản thân, nếu lúc trước nghe lời Lê Khải Thiên, sau khi sinh Nhã Trí xong liền đưa Lê Hân Dư đi thì bây giờ Nhã Trí sẽ không phải chịu sự đau khổ này.
“Mẹ, rốt cuộc Nhã Trí bị làm sao?” Lê Hân Dư đầu óc mơ hồ, thật sự không hiểu tại sao người mẹ lúc nào cũng ôn hòa lại đột nhiên nổi giận như vậy? “Mày còn giả vờ không biết sao?” Viên Vũ tức giận run bần bật.
“Mẹ, con thật sự không biết.” “Được, vậy thì tao sẽ nói rõ với mày, lúc Nhã Trí ở trang viên Ngự Thủy, mày đã làm gì nó?" “Ngày đầu tiên Nhã Trí tới đã xảy ra tranh chấp với con, trán con bị thương, sau đó thì luôn ở nhà bạn.