Không để ý đến cơn đau đớn trên người, cô cố hết sức ngồi dậy, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Lăng Niệm Sơ không chớp mắt: "Cháu nói cái gì? Cháu nói cái gì? Cháu nói ai là bố cháu?"
Lăng Niệm Sơ hung ác trợn mắt với Lê Hân Dư, nước mắt nước mũi đầy mặt: "Đó là bố tôi! Đó là bố tôi! Cô là người phụ nữ xấu xal Cô muốn cướp bố của tôi!"
Cả cơ thể và lồng ngực của Lê Hân Dư đều đang run rẩy.
Con của Lăng Diệu, Lăng Niệm Sơ là con của Lăng Diệu...
Chẳng trách đứa trẻ này lúc nào cũng nhằm vào mình.
Hóa ra nó là con của Lăng Diệu.
Nếu như Lâm Dĩ Thuần là mẹ của đứa trẻ thì lời thề son sắt lúc trước anh nói với mình là hoàn toàn không động vào cô ta đều là lời nói dối.
Anh không những động vào Lâm Dĩ Thuần mà còn động vào từ rất nhiều năm trước rồi.
Nếu không thì sao có thể sinh ra đứa con lớn như vậy? Lê Hân Dư đau đớn gào thét lên: "Lăng Diệu, anh đã nói sẽ không lừa dối em.Anh lừa dối em bao nhiêu lần rồi?"
Con của anh đã lớn như vậy.
Con của anh đã có từ trước cuộc hôn nhân của họ, vậy cô là gì? Cô là gì chứ? "Anh nói cho em biết, rốt cuộc em là gì?"
Chẳng trách Giang Nhiên Nhiên nói cô sống như một con chim hoàng yến.
Thế này thì đâu phải giống, mà cô hoàn toàn chính là như vậy.
Tất cả mọi người đều biết chuyện, chỉ có một mình cô chẳng hay biết gì.
"Lăng Diệu, vì sao trong lúc em dành hết toàn bộ linh hồn và thể xác cho cuộc hôn nhân này, anh lại luôn làm ra chuyện như vậy đối với em? Trái tim em không phải tảng đá, em cũng sẽ đau.Tình yêu của anh không phải thuốc tiên, em cũng sẽ cảm thấy đau đớn."
Lê Hân Dư mặt cắt không còn chút máu, tái nhợt giống như tờ giấy.
Lăng Diệu hất đứa trẻ ra rồi ôm lấy cô: "Anh xin lỗi, không phải anh cố ý giấu em.
Anh chỉ muốn giải quyết xong chuyện này sau đó mới nói cho em biết."
"Chuyện Giang Nhiên Nhiên cũng như thế này, bây giờ cũng là như vậy.Em phải tin tưởng anh thế nào đây?"
Đầu cô đau như muốn vỡ ra, hai tay ôm huyệt thái dương muốn làm mình bình tĩnh, nhưng cô không có cách nào bình tĩnh lại được.
Lúc này rốt cuộc Lâm Dĩ Thuần cũng đã đi đến nơi, chậm rãi bế đứa trẻ lên và đưa nó đi ra ngoài.
Lăng Niệm Sơ gào khóc giãy giụa không chịu thỏa hiệp, không biết là vô tình hay cố ý, cánh tay nhỏ vung vẩy làm rơi cái gối trên mu bàn tay Lê Hân Dư.
Kim truyền rơi ra làm rách da, từng giọt máu tràn ra, còn có cả máu chảy ngược lên dây truyền vào trong chai thuốc.
Nước thuốc màu trắng ban đầu từng chút một bị nhuộm thành màu đỏ.
Khóe mắt Lê Hân Dư cũng sưng đỏ, những nỗi đau trên cơ thể lại không lớn bằng nỗi đau trong tim.
Con của Lăng Diệu đứng ở trước mặt mình nhưng cô còn ngu xuẩn nghĩ là do bản thân mình làm chưa tốt nên mới khiến cho đứa trẻ này ghét.
"Lăng Diệu! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao? Con của anh với cô ta đã lớn như thế, vậy thì rốt cuộc em là gì?"
Cảm xúc của Lê Hân Dư trở nên kích động, máu trên mu bàn tay thông qua lỗ kim tràn ra ra bên ngoài: "Là người đến sau, là người phụ nữ xấu xa phá hoại gia đình của đứa trẻ này sao?"
Lăng Diệu vội vàng nhổ kim truyền đã bị lệch trên tay cô ra, ôm cô thật chặt trong lòng: "Anh xin lỗi, anh có thể giải thích, anh có thể giải thích."
"Em là vợ anh, em là người vợ duy nhất của anh.Sự xuất hiện của đứa bé kia chỉ là ngoài ý muốn, thật sự chỉ là ngoài ý muốn."
Anh ôm chặt cơ thể cô, cô ở trong ngực anh khó chịu khóc thút thít.
Hai cánh tay của cô bị anh kiềm chế, cô không thể cử động được, chỉ có thể căn bả vai của anh để trút giận.
Cho đến tận khi cảm nhận được mùi máu tươi xuyên qua áo khoác cô mới chậm rãi nới lỏng: "Lăng Diệu, anh vốn luôn như vậy, anh vốn luôn như vậy..."
Anh luôn cho cô một cái tát mạnh trong lúc cô không có chút đề phòng nào, tước đoạt hạnh phúc của cô như vậy.