Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 122: Tôi muốn tố cáo giám đốc Cù




Khâu Dạng biết "chuyển giới" là có ý tứ gì, chỉ là nàng không ủng hộ quan điểm của Cốc Lam, ở Vạn Danh làm việc bốn năm, Khâu Dạng cũng đã gặp qua Văn tổng, nhưng nàng trước nay đều không cảm thấy bản thân và Văn Nguyên giống nhau.

Chuyển giới này hình dung càng khoa trương.

Khâu Dạng khóe miệng nhấp hạ, đáp lại "Phải không" liền buông di động xuống, mở máy tính.

Cuộc họp định kỳ diễn ra như thường lệ, Khâu Dạng mang lên giấy bút, vào phòng họp, nhưng hôm nay làm nàng có chút ngạc nhiên chính là, ngồi ở phía trên cùng đúng là "Văn tổng" mà Cốc Lam nhắc tới.

Văn Nguyên năm nay cũng đã 24 tuổi, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, hơn nữa cậu rất biết chăm chút vẻ noài, thoạt nhìn liền không khác gì nam minh tinh, hơn nữa diện mạo cậu còn thiên ngoan ngoãn, chỉ nhìn mặt một cách đơn thuần mà nói, phỏng chừng còn sẽ cho rằng cậu hiện tại còn đang học đại học, chính là cậu lại là một tổng giám đốc thật thật tại tại, hơn nữa còn có một phen thành tựu, cái này làm cho khí chất của cậu thoạt nhìn liền trầm ổn vài phiên, bởi vậy người cậu này nhìn qua là có chút mâu thuẫn.

Khí chất sinh viên trầm ổn......?

Khâu Dạng thiết lập cá nhân cho cậu.

Khâu Dạng ngồi xuống vị trí của mình, nàng chưa từng có đem nhiều lực chú ý đặt ở trên người Văn Nguyên, nghiêm túc nghe hội nghị lần này, nàng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía màn hình, mặt trên là Cù Ngôn đang ở giảng ppt.

"Công ty Thiên Vũ và công ty Bằng Nghĩa đối lập là rất rõ ràng, người trước trọng kỹ thuật, người sau......" Cù Ngôn nói nghiêm túc, cùng nghe vốn có không có ở đây không có liên quan gì.

Khâu Dạng cũng nghe cẩn thận, notebook rất mau liền ghi chú đầy rất nhiều thứ, nhưng không biết có phải nàng ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy ánh mắt Văn Nguyên ngồi ở phía trên, thỉnh thoảng sẽ dừng ở trên người mình.

Không phải lơ đãng thoáng nhìn, mà là nhìn chính mình, nhưng lúc nàng lại ngẩng đầu nhìn màn hình, Văn Nguyên liền sẽ dời tầm mắt đi, chỉ là tổng hội đối thượng hai ba lần như vậy.

Nội tâm Khâu Dạng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, như cũ vẻ mặt bình tĩnh.

Nhưng không đợi hội nghị kết thúc, di động Văn Nguyên liền tới một cuộc gọi, sau đó cậu liền đi ra ngoài, mãi cho đến khi Khâu Dạng rời phòng họp, cậu cũng chưa trở lại.

Khâu Dạng nhấp môi dưới, lại nhớ tới câu nói kia của Cốc Lam.

Nên không phải là Văn Nguyên cũng cảm thấy bản thân nàng và cậu lớn lên giống nhau đó chứ?

Chính là không đâu a, Khâu Dạng mày ninh lên.

Kỳ thật đối với hai người lớn lên giống hay không giống chuyện này, nàng không có nhiều rối rắm, nàng cũng biết sẽ tồn tại, thật giống như Việt Sở đã từng cảm thấy đôi mắt chính mình và Diêu Dao rất giống, nàng có thể lý giải, chỉ là nàng không cảm thấy Văn Nguyên cũng cảm thấy chính mình cùng cậu lớn lên giống nhau.

Khâu Dạng uống chút nước, liền thu hồi tâm tư, không hề suy nghĩ việc vặt vãnh này, chuyên tâm vào công việc.

Chẳng qua hai ngày sau, Văn Nguyên đều xuất hiện ở trong phòng hội nghị buổi sáng, Khâu Dạng cùng ánh mắt cậu đối thượng số lần cũng càng ngày càng nhiều, nàng như cũ là áp xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, không có biểu hiện ra ngoài nửa phần.

Nhưng ngầm khó tránh khỏi sẽ càng thêm nghi hoặc, bởi vì chuyện Văn Nguyên đối với nàng có nhiều chú ý này, không phải nàng ảo giác.

Nhưng biết như thế nào đây?

Nàng cẩn trọng làm việc bốn năm, cùng Văn Nguyên trước nay chưa từng đơn độc gặp mặt, mỗi lần hoặc là lúc ở phòng họp, hoặc là khi công ty xây dựng đội ngũ hoặc tổ chức cuộc họp thường niên, trước đó cũng không thấy Văn Nguyên chú ý chính mình đến như vậy.

Sau khi hội nghị  thứ tư kết thúc, Khâu Dạng liền đem mày ninh lên.

Hôm nay Văn tổng lại một lần xuất hiện ở phòng họp, vẻ mặt bình tĩnh mà nghe nội dung hội nghị, chính là Khâu Dạng cùng tầm mắt cậu lại ở không trung giao hội rất nhiều lần. Trong mắt cậu không có dao động gì, biểu tình cũng không có biến hóa gì.

Khâu Dạng nhớ lại tới mấy ngày nay không thích hợp, nội tâm dâng lên càng vì kỳ quái ý tưởng ——

Văn Nguyên không phải là muốn đuổi việc nàng chứ?

Khâu Dạng nghĩ đến đây khó tránh khỏi có chút khẩn trương lên, nếu như nàng bị đuổi việc, muốn tìm được công việc mới kỳ thật không khó, bởi vì bằng cấp và kinh nghiệm của nàng đều ở đó, nhưng muốn tìm được công ty hài lòng giống Vạn Danh như vậy, thì có chút khó khăn.

Hiện tại rất nhiều công ty ở áp bức nhân viên, tan tầm trễ chút là thao tác cơ bản, Vạn Danh 5 giờ tan tầm điểm này là có thể vượt qua không ít công ty, chưa kể hiệu suất của công ty không hề giảm sút.

Khâu Dạng nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, rối rắm sau một lúc lâu, cuối cùng gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Nịnh Nhược: 【 Em hoài nghi lão tổng của bọn em muốn đuổi việc em. 】

Thẩm Nịnh Nhược nửa giờ sau kết thúc hội nghị, click mở WeChat liền thấy tin nhắn này của Khâu Dạng, cô sửng sốt, phản ứng lại Khâu Dạng nói "lão tổng" chính là Văn Nguyên.

Thẩm Nịnh Nhược cảm xúc phức tạp, hỏi câu vì sao, rất mau liền nhận được Khâu Dạng hồi âm.

【Anh ấy mấy ngày nay luôn âm thầm quan sát em, bị em vừa vặn bắt được, hiện tại em hồi tưởng lại, em liền cảm thấy anh ấy là đang cân nhắc có nên đuổi việc em hay không. 】

Thẩm Nịnh Nhược nhìn tin nhắn của Khâu Dạng, càng là dở khóc dở cười, trong đầu cô thậm chí đã có hình ảnh.

Đến.

Em trai Văn Nguyên này bị hiểu lầm.

Văn Nguyên muốn cùng Khâu Dạng tương nhận thật là cần thời cơ, nhưng Thẩm Nịnh Nhược không nghĩ tới Văn Nguyên sẽ quang minh chính đại như vậy mà đi quan sát Khâu Dạng, bởi vì Khâu Dạng không biết nguyên do.

Thẩm Nịnh Nhược biết Khâu Dạng khẳng định sẽ không suy đoán Văn Nguyên là không phải thích chính mình, đáp án rất đơn giản, cái này suy đoán là hoàn toàn không có đạo lý.

Giữa Khâu Dạng và Văn Nguyên căn bản chưa nói tới quen thuộc cái gì, một người gặp qua nhiều tổng giám đốc như vậy đột nhiên thái độ đối với chính mình có chút khác thường, cũng sẽ không làm người cảm thấy đây là tình yêu.

Theo cách nhìn của Khâu Dạng, đây khẳng định là bởi vì bản thân trên công tác có vấn đề, hoặc là tư tưởng tổng giám đốc có vấn đề, xét đến cùng vẫn là muốn đuổi việc chính mình, mà mấy ngày nay phòng họp bàng thính không khác chính là đang quyết định cuối cùng rốt cuộc muốn làm quyết định này hay không mà thôi.

Thẩm Nịnh Nhược tưởng tượng như vậy, tức khắc bị hoảng sợ.

Bởi vì cô không nghĩ tới chính mình thế mà cũnghiểu biết Khâu Dạng như vậy.

Cô mím môi, lại cùng Khâu Dạng hàn huyên vài câu, lúc sau kết thúc đối thoại, cửa đã bị gõ vang lên.

"Tổng giám." Kha Diệp Tử tiến vào thông báo, "Chúng ta nên đến Vạn Danh rồi."

Hôm nay là thứ tư, Tần Duật định hôm nay đến công ty Vạn Danh, Thẩm Nịnh Nhược cũng muốn cùng nhau, trừ cái này ra còn có Kha Diệp Tử và còn lại hai viên chức nữa, như cũ là một hàng năm người phối hợp.

Thẩm Nịnh Nhược gật đầu: "Được, tôi biết rồi."

Hiện tại đã không chỉ là Tần Duật muốn nhìn thấy Văn Nguyên, ngay cả Thẩm Nịnh Nhược cũng muốn gặp Văn Nguyên một chút, cô tự nhận là bản thân nhìn người vẫn là tương đối chuẩn, nếu là Văn Nguyên người này thoạt nhìn liền chẳng ra gì, như vậy Khâu Dạng cùng cậu không tương nhận cũng thế.

Đương nhiên, đây cũng không phải cô có thể quyết định.

Trên xe thương vụ, Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Tần Duật.

Tần Duật ngẫu nhiên nâng cổ tay lên xem thời gian, đôi môi nhấp, hiển nhiên có chút khẩn trương, Thẩm Nịnh Nhược lặng lẽ cười một cái, ra tiếng chế nhạo một câu: "Tần tổng, lâu như vậy không bàn chuyện công tác, còn nhớ rõ không?"

Kha Diệp Tử cùng hai vị viên chức khác ngồi ở phía trước, thân thể căng thẳng, ngồi đến đoan chính.

Hảo gia hỏa, đằng sau chính là hai vị lãnh đạo công ty a.

Tần Duật buông cổ tay, nhìn ngoài cửa sổ xe hiện lên đi cảnh sắc, anh bưng một khuôn mặt, khẽ hừ một tiếng: "Anh lại không nhớ rõ, vậy không phải còn có Thẩm đại tổng giám em ở đây sao?"

Nội tâm của hai vị viên chức tổ hạng mục: Wow!!!

Nội tâm Kha Diệp Tử:......

Nếu không phải đã biết quan hệ của Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng, cô ấy sợ là cũng sẽ cảm thấy giữa Tần Duật và Thẩm Nịnh Nhược có chút tốt.

Đỉnh mày Thẩm Nịnh Nhược giương lên: "Em ở đây thì thế nào? Em còn muốn nhìn Tần tổng tự giễu đây."

Tần Duật lại là một tiếng hừ nhẹ, anh dứt khoát hô Kha Diệp Tử một tiếng: "Quản lý Kha."

"Tần tổng." Kha Diệp Tử tinh thần tập trung cao độ.

"Thời gian tôi không ở đây, Thẩm tổng giám cũng là một người không được người khác yêu thích như thế này sao?"

Kha Diệp Tử lắc đầu: "Tổng giám rất được người khác yêu thích."

"Thật vậy sao?"

"Không phải gạt tôi đó chứ?"

Kha Diệp Tử:......

Tha cho tôi đi.

Xe hơi đang vững vàng mà đi tới, Thẩm Nịnh Nhược không chờ Kha Diệp Tử trả lời, lúc này xen vào: "Tần tổng, nếu anh muốn hại em, hà tất phải kéo người vô tội vào?"

"Xì."

"Ai có thể hại đến được em a."

Bởi vì có Tần Duật ở đây, bầu không khí trên xe so với trước đó muốn ấm áp một chút, tổng giám đốc nàykhông thế nào xuất hiện, nhưng là cũng rất biết thu phục lòng người, ngoại trừ Thẩm Nịnh Nhược, Kha Diệp Tử cũng là sau vào Kỳ Diệu liền không rời đi.

10 giờ rưỡi, đoàn người ở ven đường xuống xe.

Từ dưới xe đến cổng lớn toà nhà văn phòng có khoảng cách mấy chục mét, không cần bao lâu thời gian là có thể đến, còn chưa tới đại sảnh, liền thấy Cù Ngôn đứng ở dưới lầu, như cũ là cô ấy tới đón tiếp đối tác.

Mặt Thẩm Nịnh Nhược từ lúc xuống xe kia một khắc khởi liền lạnh xuống.

"Xin chào Tần tổng, tôi là Cù Ngôn công ty Vạn Danh." Cù Ngôn vươn tay, cùng Tần Duật ngắn ngủi mà nắm một chút, cô ấy tươi cười rất chức nghiệp, nhưng lại cũng sẽ làm người ta cảm thấy chân thành.

Tần Duật mỉm cười: "Giám đốc Cù, vậy chúng ta đi lên thôi."

Thẩm Nịnh Nhược liếc xéo anh một cái, khóe miệng nhỏ đến khó phát hiện thượng dương một cái chớp mắt.

Tần Duật đây là rất muốn nhìn thấy Văn Nguyên.

Lúc ở trong thang máy, Cù Ngôn lại đơn giản mà nói tiến độ hai công ty trước mắt hợp tác, Tần Duật nghiêm túc mà nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng cũng không gật đầumấy cái, người liền đến nơi.

Khâu Dạng nhận được tin nhắn của Cốc Lam: 【 Vãi chưởng! Chị Tiểu Khâu! Lão tổng Kỳ Diệu như thế nào cũng rất đẹp trai! 】

【Lúc trước liền nghe nói rất tuấn tú. 】 Khâu Dạng hồi xong tin nhắn liền nhanh chóng bỏ điện thoại lại trong túi áo, bởi vì Cốc Lam là trước đài, nếu cô ấy đều đã phát tin tức đến, như vậy liền chứng minh Cù Ngôn đã đang dẫn người đến phòng họp rồi.

Trong phòng hội nghị ngoại trừ nàng ở ngoài còn có hai nhân viên khác, cùng với tổng giám đốc Văn Nguyên này, nàng không lại đem chú ý đặt ở trên Văn Nguyên nữa, ngồi nghiêm chỉnh, chờ người Kỳ Diệu tiến vào.

Không đến nửa phút, cửa liền mở.

Nhưng người tiến vào lại là Bành Khai Miểu, hắn đứng ở cửa, nhìn Văn Nguyên: "Văn tổng, tôi muốn tố cáo giám đốc Cù."