Hãy Nhắm Mắt Khi Trời Tối

Chương 3: Con rối rạp hát 1




"Hícccc khàaaa, cmn, TMD đau chết, bộ không thể tiến vào phó bản bằng cách nhẹ nhàng hơn được hả?! Ông ngã sắp gãy xương luôn rồi..."

Thịnh Mộc Vũ mới vừa tỉnh lại, bên tai đã truyền đến lời chửi rủa của một người đàn ông, cậu không để ý, tự nhiên mà phủi bụi, ưu nhã đứng thẳng người, vuốt mái tóc đen dài bị chính cậu đè cho rối loạn.

Nhìn xung quanh một vòng, có năm người tiến vào phó bản cùng cậu, cộng thêm cậu là tổng cộng sáu người, không nhiều không ít, một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết, hai nữ sinh viên xinh xắn, một người đàn ông cường tráng khôi ngô, mà tiếng chửi rủa cậu nghe thấy vừa nãy đến từ người con trai trong đôi tình nhân bên kia, lúc này bạn gái của đối phương đang cẩn thận cầm lấy khăn tay lau giúp hắn.

Thịnh Mộc Vũ chẳng thèm nhìn, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Cửa mà bọn họ mở hình như không được may cho lắm, rơi xuống trong rừng cây dã ngoại hoang vu, sắc trời cũng sắp tối, điều này rất bất lợi với bọn họ, bởi vì buổi tối trong rừng sẽ khó tránh khỏi có thứ gì đó lui tới, bọn họ cũng không muốn vừa đến đã rơi xuống đất thành hộp*.

(*): 落地成盒: Rơi xuống đất thành hộp, từ này xuất phát từ game "PUBG Mobile: Battle Royale", là một thuật ngữ khá mỉa mai. Trong trò chơi "PUBG Mobile: Battle Royale", ám chỉ việc bị kẻ thù tiêu diệt trong một khoảng thời gian ngắn sau khi nhảy dù từ máy bay xuống đất.

Sở dĩ người chơi bị loại trong game gọi nó là "chiếc hộp" là vì trong game, sau khi nhân vật bị loại, hộp tiếp tế trang bị sẽ được giữ nguyên nên người chơi còn gọi đùa là hộp chuyển phát nhanh và hộp đựng tro.

Ngay khi Thịnh Mộc Vũ tự hỏi nên làm như thế nào để tìm hướng rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, sợi dây đỏ vẫn không có động tĩnh bỗng dưng lóe sáng, lộ ra màn hình trên không trung.

[ đi 400m về hướng đông nam sẽ đến đường cái, lên xe của tài xế Lưu đến rạp hát con rối]

Màn hình của tất cả mọi người đều là tin tức này, sau khi sắp xếp đội ngũ xong thì xuất phát ngay.

Thịnh Mộc Vũ không thích nói chuyện nên đi đầu tiên, phía sau là hai nữ sinh viên, sau là người đàn ông khôi ngô, cuối cùng là đôi tình nhân kia, trên đường đi líu ríu không ngừng, vẫn có tâm tư nói chuyện tình cảm ở loại địa phương này, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Thịnh Mộc Vũ lạnh lùng bỏ tay vào túi quần, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, hai nữ sinh viên không nhịn được nhiều chuyện, nhẹ nhàng kéo quần áo của cậu: "Anh đẹp trai, tên anh là gì vậy?"

"Thịnh Mộc Vũ. "

"Cái gì? Mộc Ngư?" Đối phương nói quá nhanh, Hà Vân nhất thời không có nghe rõ, chỉ nghe được anh đẹp trai họ Thịnh.

(*): Mộc Vũ với Mộc Ngư đều có cách đọc gần giống nhau á nên bạn nữ này nhầm á, Mộc Vũ (沐羽) mùyǔ còn Mộc Ngư (木鱼) là mùyú.

Thịnh Mộc Vũ: "......" Im lặng một hồi.

"Không phải, Mộc trong "mộc dục dương quang" (đắm chìm trong ánh mặt trời), Vũ trong lông vũ. " Thịnh Mộc Vũ kiên trì giải thích.

"Xin lỗi xin lỗi, em vừa rồi không có nghe rõ, xin lỗi anh" Hà Vân nói xin lỗi, sau đó lập tức nở một nụ cười ấm áp: "Chào anh, tên em là Hà Vân, đứng bên cạnh chính là bạn thân em, tên là Tiêu Xảo Xảo"..."

Thịnh Mộc Vũ quay đầu, nhìn nữ sinh điềm đạm nho nhã bên cạnh cô gái đang nói chuyện rồi gật đầu xem như chào hỏi.

Hà Vân rất cởi mở hoạt bát, là một người lắm lời hiếm có, khoảng cách cũng chỉ có 400m, ngay cả khi còn bé cô nàng rụng mấy cái răng Thịnh Mộc Vũ đều biết, Tiêu Xảo Xảo thì ngược lại, trầm lặng ít nói.

Rất nhanh đã đi đến đường cái, mấy người không có ngu dốt đợi ở đây, chuẩn bị đi dọc theo đường cái trước, rời xa cánh rừng này rồi lại nói.

Mấy người không biết đã đi bao lâu, sắc trời đã đen hoàn toàn, trên bầu trời không có ngôi sao, cũng không có mặt trăng, Thịnh Mộc Vũ chỉ cảm thấy cái bụng đói lả, chân cũng mỏi, cậu "mặc kệ đời, đến đâu thì đến" trực tiếp ngồi xuống ngay tại chỗ không thèm để ý hình tượng gì, xua tay với mấy người: "Mệt rồi mệt rồi, tôi nghỉ một lát, các người không mệt thì đi trước đi. "

"Tôi cũng muốn nghỉ mệt từ sớm rồi, chân chẳng còn sức lực gì hết. " Hà Vân dùng tay làm cây quạt để quạt hơi nóng trên gương mặt, cũng "đến đâu thì đến" ngồi xuống bên cạnh Thịnh Mộc Vũ.

Tiêu Xảo Xảo thấy bạn mình không đi nữa, cũng ngồi xuống cạnh cô nàng, ba người khác đương nhiên không có khả năng tự mình đi, không có biện pháp, cũng đồng ý nghỉ ngơi tại chỗ.

Lúc này ở phía xa có đèn xe sáng lên, mọi người liền vội vàng đứng lên, giơ tay lên lắc lắc.

Xe ngừng lại không ngoài dự liệu, Thịnh Mộc Vũ ngăn cản Hà Vân cùng những người vội vã lên xe ở phía sau, lắc đầu với bọn họ, quay đầu hỏi bác tài: "Ông là tài xế Lưu phải không?"

Người đàn ông cứng đờ nghiêng đầu lại, ánh mắt vô hồn nhìn Thịnh Mộc Vũ, phát ra tiếng cười "khanh khách" chói tai, thanh âm tựa như cưa điện lâu năm không được tu sửa, vô cùng khó nghe: "Tôi là tài xế Lưu. "

"Chúng tôi có thể lên xe của ông để đi đến rạp hát con rối không?"

Tài xế Lưu: "Có... thể... mời lên... xe "

Trong mấy người, chỉ có Thịnh Mộc Vũ tương đối bình tĩnh, còn mấy người khác ngồi trên xe tải cũ nát đều như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, trong đó cô gái trong đôi tình nhân kia còn sợ đến nỗi nhỏ giọng khóc thút thít.

Thịnh Mộc Vũ vốn mệt, đói, buồn ngủ nửa chết nửa sống, đang ngủ bù ở ghế lái phụ, bị cô gái đó ầm ĩ phiền lòng, trực tiếp quát: "Có thể yên lặng chút hay không. "

Tài xế Lưu kia nhìn Thịnh Mộc Vũ, sau đó quay đầu lại rồi nở nụ cười "khanh khách" với Ngô Tiểu Nguyệt.

Việc này trực tiếp dọa mấy người ngồi phía sau sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, không dám thở mạnh, cũng không dám thả rắm.

Đã đến rạp hát con rối trong bầu không khí quỷ dị này.

"Chúc ngài... may... mắn"

Thịnh Mộc Vũ không mặn không nhạt gật đầu, bình tĩnh đẩy cửa rạp hát ra, liền bị một đống tro bụi sặc chết khiếp.

"Chết tiệt, con mẹ nó đống tro bụi này tích tụ được tám trăm năm rồi hay sao hả, dày như vậy là muốn chôn chúng ta ở nơi này sao?"

"Đây là chiêu mới hả? Còn chưa đánh bại lệ quỷ thì đã bị tro bụi sặc chết trước rồi. "

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."

"Khụ khụ khụ khụ khụ..."

"Đều che miệng mũi lại hết, đừng để tro bụi bay vào!" Thịnh Mộc Vũ che kín miệng mũi buồn bực nói: "Tro bụi này có độc, mau rời khỏi. "