Ma Cung nơi này một mảnh âm u lạnh lẽo, tiếng gió thổi như tiếng hú giữa đêm đen khiến ai nghe cũng bất giác rợn người, tuy chỉ có ánh trăng trên cao vẫn sáng trong như vậy, vẫn tỏa ánh sáng dịu hiền khiến lòng người ta êm dịu biết bao.
Trên mái đình Bạch Tử Y một thân phiêu dật cô đơn ngồi ngắm trăng sáng, mạn che đã được tháo bỏ để lộ gương mặt âu sầu. Hắn nâng bầu rượu nhưng tiếc thay rượu chẳng còn. Bạch Tử Y thở dài quăng bầu rượu rỗng đi, sau đó phi thân qua các mái nhà mà đi đến một căn phòng kín ở phía Tây.
'Cạch'
Cánh cửa gỗ mở ra, Bạch Tử Y bước vào sau đó cẩn thận khóa cửa lại, động thời vẽ một đạo bùa chú ẩn giấu đi nơi này.
Hắn rảo từng bước nhẹ đến bên chiếc giường được phủ màn, khẽ do dự một chút Bạch Tử Y cũng đưa tay vén màn ra. Bên trong là một nam tử toàn thân y phục trắng trông có vẻ đang ngủ say trên giường. Nếu không có tý sắc hồng trên mặt, người khác nhìn vào có thể cho rằng y vốn không còn sống, không phải đang ngủ mà là c.h.ế.t.
Bạch Tử Y nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt đang say ngủ kia, đôi mắt hiện lên tia dịu dàng hiếm thấy.
"Tiểu Âm Âm, ta nên làm gì đây?"
Hít sâu một một hơi, hắn lại nói.
"Ta vừa hận đệ, nhưng lại không biết bên hận thế nào. Đệ có thể cho ta biết nguyên do không?"
Bạch Tử Y nhất thời lạc vào miền ký ức xưa cũ. Đó là một khoảng sân rộng lớn, nhưng tại hai chậu cây lớn có một bóng hình trẻ nhỏ đang ngồi co ro vì lạnh ở đó. Đó là hắn, Bạch Tử Y, khi mới 5 tuổi.
Sân nhà là sân nhà hắn, cách một dãy phòng là phòng của hắn, nhưng hắn lại không muốn quay về đó, bởi cha đang thức giận, sẽ lôi hắn ra đánh mất, nên hắn phải trốn, trốn cho kỹ.
Bạch Tử Y vòng hai tay ôm lấy thân người nhỏ bé, mắt hiện rõ sự không cam tâm khi nhớ đến hình ảnh đệ đệ được mọi người nuông chiều. Các ngón tay siết lại như muốn đâm qua da thịt, hắn thấy ghét vị đệ đệ rất nhiều.
"Ca ca? Ngươi là ca ca của ta đúng không?"
Tiếng nói non nớt truyền đến từ đỉnh đầu, Bạch Tử Y giật mình ngước lên nhìn. Trước mặt hắn là một gương mặt bầu bĩnh, trẳng trẻo, đôi môi đỏ chúm chím cùng đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm hắn với đầy sự kinh ngạc.
Và điều quan trọng là, gương mặt ấy giống hệt hắn, nhưng lại đối lập hoàn toàn với hắn.
Thì ra đây là vị đệ đệ kia.
Bạch Tử Y cười nhạt, kẻ mình không muốn gặp nhất lại tự tới tìm mình. Là để sỉ nhục, bắt nạt mình như những người khác ư?
"Không phải, ta không phải là ca ca của ngươi."
Bạch Âm im lặng nhìn hắn, từ trước y đã biết mình có một ca ca song sinh nhưng không hiểu sao mọi người lại không cho y gặp mặt, nên khi thấy hắn ngồi ở đây với gương mặt giống hệt mình y đã rất vui mừng chạy lạy. Bạch âm mỉm cười sau đó dứt khoát cúi người nắm tay hắn kéo đi.
"Ngươi làm gì thế? Đã bảo ta không phải ca ca ngươi!"
Bạch Tử Y cáu gắt hét lên, nhưng cậu nhóc phía trước dường như không để tâm mà chỉ chăm chăm kéo hắn chạy đi.
Bạch Tử Y nhíu mày sau đó lại cười nhạt, đây là kéo mình đến nơi vắng vẻ để đánh đi?
Nhưng mọi thứ lại không giống như hắn tưởng tượng. Nhìn hang động trước mặt Bạch Tử Y nhất thời ngơ ra.
Bạch Âm lúc đó lại cười tươi mà dắt hắn vào, để hắn ngồi lên phiến đá đã được lót mấy tấm nệm bông ấm áp.
"Đây là căn cứ riêng củ đệ á, ca ca thích không? Ấm hơn ngoài đó nhiều, cho ca ca ở đây luôn."
Sau đó lại đi lục lọi gì đó ở góc hang động, tay nhỏ mũm mĩm không ngừng hoạt động tháo gỡ, cuối cùng cũng lôi ra được một hộp bánh mà tươi cười đem đến.
"Cái này là đệ để dành, cho huynh hết á, ca ca chơi với đệ nha."
Bạch Tử Y hết nhìn hộp bánh lại nhìn lên nụ cười rạng rỡ của Bạch Âm rồi nói.
"Ngươi không sợ à? Ta là tai tinh đấy, không sợ bị xui xẻo à."
Bạch Âm dẫu môi leo lên giường đá ngồi cùng Bạch Tử Y, nhanh nhẹn mở hộp lấy vài cái bánh nhét vào tay hắn.
"Sợ gì chứ? Ta với huynh sinh cùng ngày, cùng mẹ sinh ra. Huynh là tai tinh, thì ta cũng là tai tinh. Tai tinh chơi với tai tinh, hợp quá còn gì?"
Bạch Tử Y nhất thời ngây ngời trước nụ cười hồn nhiên đó. Hắn mơ hồ cười nhạt, sao trên đời lại có người ngốc thế nhỉ?
Từ đó hai người gặp nhau nhiều hơn, hang động kia trở thành nơi bí mật của hai người khi gặp nhau và chơi đùa ở đó.
Cho đến một ngày bị Bạch lão gia phát hiện. Bạch Tử Y bị đánh rất thảm, còn Bạch Âm khóc đến phát sốt. Cuộc sống lại trở về quỹ đạo cũ, một người dương quang xán lạn, một người u tối cô độc với bóng đen đang gặm nhấm trái tim, nhưng vẫn có một bóng sáng nhỏ ở đó, chính là một nụ cười hồn nhiên trong sáng.
Mi mắt Bạch Âm khẽ động, sau đó dần dần mở ra. Gương mặt giống mình gần trong gang tấc nhưng y cũng không giật mình. Chỉ khẽ nhắm mắt lại đầy mỏi mệt và thều thào với cái cổ khô khốc của mình.
"Ca ca..."
Bạch Tử Y cúi người, chạm trán mình với trán của y, hắn nhắm mắt lại, giọt sầu còn vương khóe mắt.
"Tiểu Âm Âm, có khó chịu không? Cổ họng đau không? Ca ca giúp đệ lấy nước nhé?"
Bạch Âm chậm rãi gật đầu, Bạch Tử Y đỡ y ngồi dậy, lấy gối kê lưng cho y rồi mới nhanh chóng rót nước đem đến cho y uống.
Cổ họng dần dần không còn đau rát nữa, Bạch Âm cũng đã bình ổn lại, y nhìn người có gương mặt y đúc mình mà hỏi.
"Tại sao lại làm vậy?"