Hệ Thống Bắt Đầu Từ Đấu Phá Thương Khung

Chương 27: Ma Tộc Bí Ẩn




•••

Sa mạc Tháp Nhĩ Toa.

“Đến lúc nghiêm túc một chút rồi!”

Lời vừa dứt, Lâm dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân mà tiếp cận lấy Hắc Xà Nhân. Hắc Xà Nhân thì bản chất vẫn là Xà Tộc, có chứa khả năng của loài rắn, cũng chính là khả năng cảm nhận nhiệt.

Mặc dù với tốc độ của Lâm thì nó khó có thể theo kịp, nhưng việc lờ mờ nhìn thấy thân nhiệt của Lâm thì vẫn có thể.

Ngay khi Lâm chuẩn bị một kiếm trảm xuống thì Hắc Xà Nhân lại lần nữa đón đỡ được kiếm của Lâm.

Keng

Thanh âm va chạm lại vang lên. Lần này, thay vì dùng đao tấn công Lâm thì lại chuyển sang chiếc đuôi đang ve vẩy dưới đất, đâm một đường thẳng như mũi thương, nhắm thẳng đầu của Lâm mà tiến.

Nhưng Lâm lại đang kích hoạt đôi mắt Sharingan, với khả năng có thể nhìn thấu chuyển động của nó thì Lâm còn e ngại sao? Ngay khi cái đuôi gần đâm tới thì Lâm đã nắm lấy Hắc Ảnh Kiếm lần nữa, kích hoạt chiêu thức.

“Kiếm kỹ, thức thứ 2, Phong Vân Trảm!”

Một cơn cuồng phong từ Hắc Ảnh Kiếm phóng ra, hướng cái đuôi đang tiếp cận Lâm mà tiến tới.

Vù Vù Vù

Trước đòn tạo ra cuồng phong của Lâm thì đã đẩy lệch hướng đâm của chiếc đuôi, đồng thời hắn cũng có đà mà nhảy lùi về sau.

“Tên này khó chơi vãi?!”

Lâm phải công nhận, so ra với mấy tên nhân vật phụ thì Hắc Xà Nhân này có thể nói là vượt trội hơn hoàn toàn, từ tấn công, phòng thủ, độ chính xác, tính sát thương,...

“Chơi lớn một phen vậy!”

Lâm nhẹ giọng nói, từ nhẫn trữ vật lấy ra thêm Hỏa Lôi Kiếm. Lâm 2 tay 2 kiếm với tay phải là Hắc Ảnh Kiếm và tay trái là Hỏa Lôi Kiếm.

“Thử uy lực chút nào!”

Hít

Lâm hít lấy một hơi, Đấu Khí bắt đầu tập trung lại dưới chân, gia tăng tốc độ cho Lâm. Thân thể hắn lần nữa lại biến mất, nhưng lần này tốc độ lại nhanh hơn lúc này.

Thoáng chốc, Lâm đã tiếp cận Hắc Xà Nhân thành công, hắn bắt đầu sử dụng song kiếm để gây áp lực cho Hắc Xà Nhân. Song Kiếm Kỹ, hay còn được gọi là Kiếm Kỹ Liên Hoàn, được Lâm sáng tạo ngay khi mà hắn nhận được Hỏa Lôi Kiếm.

Kiếm Kỹ Liên Hoàn, đúng như cái tên, nó sẽ tạo ra một combo liên hoàn trảm, gây sát thương rất lớn và không cho đối phương có cơ hội tấn công. Ưu điểm của nó là chuyên dùng để khắc chế các đối thủ có lực công, phòng và độ chính xác cao như Hắc Xà Nhân. Nhược điểm duy nhất của nó chính là vũ khí, nếu vũ khí quá kém sẽ dễ gãy và ảnh hưởng đến toàn bộ combo của chiêu thức.

Nhưng Lâm lại sử dụng Hắc Ảnh Kiếm cùng Hỏa Lôi Kiếm cho Kiếm Kỹ Liên Hoàn, mà Hỏa Lôi Kiếm là thanh kiếm thiên hướng về uy lực còn Hắc Ảnh Kiếm lại thiên hướng về độ sắc bén và tốc độ, có thể nói 2 thanh kiếm này kết hợp với Kiếm Kỹ Liên Hoàn là sự kết hợp hoàn hảo cũng không sai.

Trước các đòn tấn công như vũ bão của Lâm, Hắc Xà Nhân cũng chỉ có thể dùng đao và đuôi của mình làm vật che chắn cho bản thân. Nhưng rất tiếc, dù Hắc Xà Nhân có làm gì thì Lâm vẫn có thể gây thương tổn.

Bởi vì Lâm đã kích hoạt cả Haki vũ trang vào 2 thanh kiếm, khiến chúng trở nên sắc bén hơn và cứng vững hơn.

Keng Keng Keng

Nhưng bất quá, lớp phòng ngự của Hắc Xà Nhân quá lớn khiến hắn cũng khá khó khăn trong việc gây ra thương tổn cho nó. Sharingan vẫn luôn duy trì trạng thái hoạt động để tìm kẽ hở để một kích tất sát.

“Thấy rồi!”

Sau một hồi thì Lâm thông qua Sharingan đã nhìn thấy nơi có lớp phòng ngự đã giảm mạnh. Không do dự, Lâm tích tụ Đấu Khí vào Hắc Ảnh Kiếm để nó phát sáng lên nhằm gia tăng độ bén của nó.

“Ăn đi này!”

Lời vừa dứt, Lâm vung tay phải với Hắc Ảnh Kiếm chém xuống vùng cổ, nơi mà lớp phòng ngự đã giảm đi đáng kể. Vô thanh vô thức, cái đầu của Hắc Xà Nhân lìa khỏi cổ, cơ thể cũng theo đó mà gục xuống.

Nhưng cái mà Lâm đang thắc mắc bây giờ chính là đầu lìa mà không có máu phun ra? Chuyện quái gì nữa vậy?

Lâm cất lại Hỏa Lôi Kiếm vào nhẫn trữ vật, thu Hắc Ảnh Kiếm vào lại vỏ, bước đi đến chỗ Hắc Xà Nhân thì hắn lại một phen chấn kinh.

“Á đù! Thân thể vậy mà không có chút máu nào luôn!”

Đúng vậy, ngay trước mặt Lâm chỉ là cái xác, thậm chỉ một giọt máu cũng không có.

“Hô! Có thể giết chết đồ chơi của ta luôn à?”

Đúng lúc này, một giọng nói lạ vang lên từ không trung. Lâm theo đó mà nhìn lên thì thấy một tên không phải nhân loại. Hắn có 2 cái sừng trên đầu, màu da hơi ngâm đen, đôi mắt đỏ rực, trên thân chỉ có mỗi cái quần lộ ra cái thân thể cân đối mà lực lưỡng. Nhìn éo khác gì Ma Tộc trong mấy quyển tiểu thuyết và truyện tranh.

“Ngươi là Ma Tộc?”

Lâm nhịn không được hỏi, ánh mắt băng hàn nhìn lấy hắn.

“Hô! Tiểu tử ngươi có kiến thức thế! Đúng vậy, ta chính là Ma Tộc!”

Tên Ma Tộc tự giới thiệu.

“Vậy tên Hắc Xà Nhân đó là tác phẩm của ngươi?”

Lâm chỉ tay về cái xác của Hắc Xà Nhân nói.

“Đúng vậy a! Chúng ta dùng hắn làm thí nghiệm thôi!”

Tên Ma Tộc nhún vai nói.

“Nói như ngươi chắc hẳn là còn đồng bọn ở đây đi?”

Đương nhiên, với trí thông minh của Lâm thì việc dự đoán có nhiều hơn một tên Ma Tồn tham gia vào chuyện này. Thậm chí có thể là toàn bộ Ma Tộc.

“Mấy kẻ thông minh như ngươi thường chết sớm đấy, biết không?”

Tên Ma Tộc ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm nói.

“Haha! Vậy các ngươi có biết những kẻ thông minh như ta chính là sát tinh của các ngươi không?”

Vốn Lâm cũng rất ghét việc thí nghiệm trên sinh vật sống, đặc biệt là những sinh vật có linh trí. Lâm không nói 2 lời, rút ra Hắc Ảnh Kiếm, lấy tốc độ nhanh nhất lao lên tiếp cận tên Ma Tộc.

“Chét đi!”

Lời vừa dứt, Lâm một kiếm trảm xuống, nhưng cái hắn chém trúng không phải là xác thịt mà kà hư ảnh.

“Hừ! Ngươi chỉ biết chạy?”

Lâm liếc nhìn qua tên Ma Tộc đang đứng ở vị trí khác nói.

“Ngươi thật nóng nảy đấy! Ta tên Xích Diệm, nhớ cho kỹ đấy! Còn giờ thì ta đi đây, bai bai!”

Nói xong, thân ảnh của Xích Diệm cũng biến mất theo. Lâm cũng theo đó mà thu hồi kiếm lại, đáp xuống bên dưới.

“Tên đó không đơn giản!”

Lâm lẩm bẩm rồi hướng chỗ Minh Nguyệt mà đi. Hắn đi ngang qua chiến trường thì các Xà Nhân đã rút lui, Lâm thầm nhẹ nhõm bởi hắn cũng đã gần kiệt sức rồi.

“Nhưng mà Ma Tộc? Trong nguyên tác có hả ta?”

Theo như hắn nhớ thì trong nguyên tác làm gì có Ma Tộc ở bên trong? Không lẽ bọn Ma Tộc này từ vị diện khác sang?

“Thôi kệ đi! Giờ cái cần là khôi phục lại cấp cái đã! Lúc đó chả ngán bố con thằng nào!”

Lâm nhẹ giọng nói rồi đi về chỗ của nhóm Minh Nguyệt.

Sau một hồi thì Lâm cũng đã đi đến chỗ của nhóm Minh Nguyệt.

“Phu quân xong việc rồi?”

Minh Nguyệt thấy hắn đến thì lên tiếng hỏi. Vốn với thực lực của nàng thì có thể tham chiến nhưng vì phải bảo vệ cho Lôi Mị cùng 2 người Tiểu Tuyết nên nàng không thể gia nhập chiến trường, phụ giúp phu quân của mình.

“Ừ! Xong rồi! Nhưng chuyện này thì không đơn giản!”

Lâm nhàn nhạt nói.

“Ý chàng là có người giật dây phía sau?”

Đương nhiên, qua quãng thời gian sống chung với La thì cũng hiểu hắn hơn khá nhiều, nên việc nhận ra ẩn ý trong lời nói của Lâm là điều hoàn toàn có thể.

“Ừ! Một tên Ma Tộc xuất hiện ngay sau khi ta giết chết Hắc Xà Nhân, hay ta nên gọi là Dị Biệt cho lẹ. Bởi bản thân hắn ngoài Đấu Khí ra thì còn có Ma Lực ở trong cơ thể!”

Lâm nói. Thông qua Sharingan cùng với lời xác nhận là Ma Tộc từ tên kia rồi lại còn thí nghiệm, Lâm chắc chắn cái năng lượng màu đen kịt kia chính là Ma Lực. Với một tên chơi game các thể loại RPG ở các thời đại fantasy thì việc đi các boss Ma Tộc là chuyện bình thường.

“Ma Tộc? Một chủng tộc mới?”

Minh Nguyệt tò mò hỏi. Với kiến thức của nàng ở Đấu Khí Đại Lục, tại sao nàng lại chưa nghe qua cái chủng tộc này.

“Có lẽ là từ nơi khác đến!”,

Lâm lắc đầu phủ định. Việc Ma Tộc có phải từ vị diện khác đến đây hay không thì vẫn còn là ẩn số.

“Vậy chàng tính như thế nào với 2 người bọn họ?”

Minh Nguyệt chỉ tay vào 2 người Tiểu Tuyết.

“Ý nàng là sao?”

Lâm ngu ngơ hỏi.

“Thì 2 người họ vốn đã mất hết nhà cửa rồi! Lang thang đến đây để rồi bị vướng vào cái trận chiến này!”

Minh Nguyệt trong lúc chờ Lâm quay lại đã trò chuyện với 2 người Tiểu Tuyết thì biết được gia gia và nàng đã đi lang thang được gần cả tháng rồi, vừa đến sa mạc Tháp Nhĩ Qua thì vướng vào cái trận chiến giữa Nhân Loại và Xà Nhân.

“Ra là vậy! Vậy 2 người có muốn đi theo ta không?”

Lâm quay lại nhìn 2 người Tiểu Tuyết nói.

“Được sao, ca ca?”

Tiểu Tuyết hưng phấn hỏi ngược lại.

“Có gì mà không được? Nuôi thêm Tiểu Tuyết và gia gia thì ta vẫn còn dư sức a!”

Vốn nguyên liệu làm thức ăn, Lâm có phải bỏ tiền ra mua đâu, toàn vào rừng đi săn mà có a.

“Ca ca là tốt nhất! Hihi!”

Tiểu Tuyết hưng phấn nói.

“Vậy ta xin từ chối lòng tốt của công tử rồi!”

Nói xong, cụ lão lại quay sang Tiểu Tuyết nói:

“Tiểu Tuyết, từ bây giờ ngươi hãy đi theo công tử!”

“Lão chắc chắn chứ?”

Lâm nhìn cụ Lão nói.

“Chắc chắn!”

Cụ lão bình tĩnh đáp.

“Gia gia, tại sao người không đi với ta?”

Tiểu Tuyết ngây thơ hỏi.

“Ta còn có việc cần làm! Sau một quãng thời gian thì ta sẽ quay lại gặp Tiểu Tuyết!”

Cụ lão giơ tay xoa đầu Tiểu Tuyết nói.

“Ừm! Gia gia hứa rồi đó!”

Tiểu Tuyết vui vẻ nói. Nhưng một bên Lâm thì nhận ra ẩn ý bên trong lời nói của cụ lão, kích hoạt Sharingan lên thì hắn chấn kinh.

Hắn vừa nhìn thấy cái gì? Bên trong cơ thể của cụ lão, Đấu Khí cuồng loạn mà chạy khắp toàn thân. Không phải hắn cảm nhận được cụ lão không có tu vi sao? Vì sao lại có lượng Đấu Khí bạo loạn bên trong cơ thể.

Nhưng thắc mắc thì thắc mắc, Lâm cũng hiểu ý tứ mà không hỏi.

Sau đó, nhóm của Lâm và cụ lão chia tay, theo 2 hướng khác nhau mà đi.

Đi được một đoạn thì Lâm nói:

“Các ngươi chờ ta một chút! Ta có việc!”

Vừa dứt lời thì Lâm cũng biến mất.

Tại nới cụ lão đang đứng, Lâm bỗng xuất hiện ở phía sau.

“Vậy ra công tử đã nhìn ra rồi?”

Cụ lão nhẹ giọng nói. Lâm thì gật đầu xem như lời đáp.

“Hãy chăm sóc Tiểu Tuyết thay ta! Thời gian của ta đã hết rồi!”

Nói xong một lời thì cụ lão cũng theo đó mà gục ngã xuống, hô hấp cũng ngưng hắn.

“Nguyện vọng đó, ta đáp ứng!”

Nói xong, Lâm cũng phất áo và biến mất, quay trở lại chỗ của nhóm Minh Nguyệt.