Ta đã chết, ta thật sự đã chết! Ta hẳn là đã chết nha! Cảnh Trực nghĩ như vậy liền muốn nói ra.
Nhưng mà nếu là hắn thật sự đã chết vậy trước mắt mấy thứ này rốt cuộc nên giải thích như thế nào đây?
Trên chiếc giường đơn được bao bọc bởi chiếc ga trải giường hình **Crayon Shin-chan ,Cảnh Trực vừa nằm vừa suy nghĩ thở dài.Bỗng hắn vươn cái tay của mình lên, cái tay bạch bạch nộm nộm lại còn mập mạp nữa, vừa nhìn liền biết chính là tay của thiếu niên nhỏ tuổi a ~~.
( khăn hình shin cậu bé bút chì ấy ≥3≤)
Hắn thật không thể tin được mấy thứ như tiểu thuyết trọng sinh đầy trên các diễn đàn mạng đều là sự thật. Trời cao thật sự sẽ đại phát từ bi mà cho con người ta cơ hội trọng sinh lại còn có cơ hội làm lại từ đầu.
Nhưng cơ hội này đối với hắn mà nói, hắn một chút cũng không cần nha. Hắn đời trước sống đến ba mươi tuổi, ở trong mắt người khác hắn chính là một cái trạch nam luôn tự ti.
Hắn có một công việc kế toán, tiền lương đều giống với mọi người nhưng lại chỉ đủ cho cá nhân hắn ăn no mặc ấm, mà không thể mua nổi xe, mua không nổi phòng, mua sắm toàn dựa internet, ăn cơm toàn là đồ đóng gói.
Đối một người bình thường mà nói với cuộc sống sinh hoạt như thế này của hắn tuyệt đối không thể xem là hạnh phúc.Nhưng đối một tên vừa không có lý tưởng sống vừa không có theo đuổi cách sống của một cẩu độc thân mà nói thì cũng khá tốt.
Bất quá trước khi hắn trọng sinh thì cũng đã từng trải qua cuộc sống thất nghiệp. Việc thất nghiệp thực cũng rất bình thường a, không có gì ghê gớm cả.Hắn lúc ấy quả thật là có chút buồn bực, nhưng không sao cả dù gì hắn cũng đang chuẩn bị đi tìm công việc mới.
Hắn thực sự không nghĩ ra được lí do nào mà trời cao lại muốn cho hắn cơ hội trọng sinh?!
Còn về quá trình hắn trọng sinh là chuyện như thế nào đây?
Là chính là cái dạng này ――
Cảnh Trực hôm ấy cũng giống như ngày thường, đi làm ở văn phòng kế toán, ở trong nghề này tính ra công ty này của hắn danh khí quả thật là không tồi chút nào, chuyên môn giúp các danh nhân quản lý tài sản.Cảnh Trực tốt xấu cũng là mỗ hàng chính hiệu tốt nghiệp đại học kinh tế tài chính, đây là nơi duy nhất trong nhân sinh của hắn cân nhắc nặng nhẹ các yêu cầu mà chọn lấy nơi này làm một tiểu kế toán khi vừa mới tốt nghiệp.
Tuy rằng trong tám năm chức vị cũng chưa từng có chút gì gọi là biến động lớn nhưng cũng đừng vì thế mà khinh thường Cảnh Trực. Cũng chính bởi vì nhân viên vụ sở lưu động thật rất thường xuyên. Trong 8 năm, công nhân thay đổi không ít cũng nhiều, nhưng Cảnh Trực lại có thể kiên trì trụ vững ở đây tận tám năm.
Có một câu nói:**"chẩm ma thuyết đích lai trứ,tái bình phàm đích sự,chỉ yếu kiên trì,tựu hội biến thành vĩ đại đích sự"
(** Tạm dịch:"như thế nào tới lại bình phàm sự, chỉ cần kiên trì, liền sẽ biến thành vĩ đại sự")
Cho nên, Cảnh Trực luôn luôn tự tạo cho mình cảm giác thật thoải mái tốt đẹp trong lúc làm việc.Hắn làm việc ở công ty lâu đến như vậy cũng có thể xem như là một vị nguyên lão trong công ty (trừ bỏ ông chủ ra) thì không ai so được với hắn cái tư lịch càng lớn này hơn đâu.
Bởi vậy, Cảnh Trực tự cho rằng quan hệ giữa chính mình cùng lão bản thực hảo, loại tự cho này liền trực tiếp biểu hiện ở việc hắn ra vào văn phòng lão bản. Trước nay, đều là phá cửa mà vào!! Đúng vậy, hắn không cần gõ cửa, hắn có cái đặc quyền này!
Tuy rằng, lão bản nhiều lần nhắc nhở hắn,muốn hắn phải gõ cửa trước khi vào. Nhưng trước nay đều chưa từng nghiêm khắc trách phạt hắn quá, cũng bởi vì vậy mà càng khiến hắn không kiêng nể gì cả.
Cầm trong tay một số tư liệu tài vụ mới, Cảnh Trực mạnh mẽ đẩy mở cửa văn phòng của lão bản. Bỗng có chút không giống với ngày thường khi hắn tự ý xông vào văn phòng của lão bản, hắn không có nghe thấy âm thanh răn dạy mang theo chút giọng điệu trầm thấp giàu từ tính mà khiển trách hắn mỗi khi hắn tự ý xông vào văn phòng thay vào đó là hắn lại nghe thấy âm thanh ái muội, ngọt lịm len lỏi trong phòng. Emma, so với tiểu trạch Alice kêu còn nhiều hôn vài phần mị hoặc ( chỗ này tui bó tay rồi -_-|| thật sự không hiểu nó nói Emma với Alice là có ý gì nữa)
Lại đi theo hướng của giọng điệu thấp chứa đựng sự kìm hãm ngọt ngào thấp thoáng phát ra vừa vào liền thấy một phòng làm việc cao cấp nhìn lên bàn làm việc xa hoa. Hắn liền giật mình, thiên a!! Hắn đang nhìn thấy cảnh tượng gì đây?! Lão bản vừa trẻ tuổi tương lai vô cùng rộng mở cùng với dáng vẻ ngoại hình oai hùng bất phàm đang làm gì a?! Toàn bộ nửa người trên ghé lên trên bàn làm việc, hạ thân quần tây cởi đến đầu gối dưới, cái mông kia bởi vì hàng năm không phơi ánh mặt trời mà tái nhợt đến cực điểm trắng bóng đối diện Cảnh Trực. Hắn hoảng đến người muốn quáng mắt.
Tập trung nhìn kỹ vào, Cảnh Trực còn kinh khủng phát hiện, có một thứ gì đó có thể không ngừng chấn động **dương v*t giả vừa to vừa thẳng chọc chọc cắm vào cúc hoa lão bản, cái loại âm thanh chấn động là từ nó phát ra khiến Cảnh Trực nghe được khiến trái tim căng thẳng nhảy bang bang.
( ở đây để bổng bổng nên theo mình nghĩ nó giống jj nên thay luôn)
Theo bản năng mà cúc hoa căng thẳng, Cảnh Trực chỉ có một ý niệm, hảo thô!
Nhưng lão bản vì cái gì mà bộ dáng hưởng thụ như thế?? còn phát ra tiếng kêu dính nhớp cao vút hữu lực, thậm chí còn không chú ý tới sự xông vào đột ngột của Cảnh Trực.
Cảnh Trực đột nhiên ý thức được chính mình vừa làm ra sự tình khó lường gì rồi!!hắn phát hiện lão bản không muốn người biết bí mật hắn là gay mà còn có sở thích ở trong văn phòng tự an ủi chính mình!!
Làm sao bây giờ? chính mình lúc này hẳn là phải thật cẩn thận mà rời khỏi phòng,sau đó lặng lẽ không một tiếng động mà đóng cửa lại, nhanh chân chạy nhanh rời đi. Nhân lúc này, lão bản còn không có phát hiện ra chính mình, chạy nhanh lướt ngay đi. Sau đó, làm bộ không có chút bộ dáng kích động nào!
Tưởng tượng là như vậy, nhưng hành động ấy ngay lập tức liền phải trả giá. Cảnh Trực tuy rằng làm việc có chút không được tốt cho lắm, nhưng vào thời khắc mấu chốt quan trọng thì tính ra đầu óc của hắn vẫn đủ thanh tỉnh để biết cần làm gì!.
Vì thế hắn Liền thật cẩn thận mà nâng lên đùi phải chuẩn bị lui Về phía sau. Đột nhiên Vang lên Một tiếng "Khuông khuông", Cảnh Trực trong lòng Thật sự thống hận tới cực điểm a. Thật sự vô cùng chán nản a!! Quả nhiên hàng giả vẫn là hàng giả thật không đáng tin cậy!!. Hắn trơ mắt nhìn miệng gót giày ở chiếc giày da bên chân phải của mình rơi trên mặt đất, không những thế còn phát ra tiếng vang thanh thúy vang vọng cả căn phòng. Cái này chính là tìm đường chết mà!
Quả nhiên, một tiếng này liền kinh động tới lão bản đang hưởng thụ sau cuộc làm tình......
Sau đó đâu, liền không có sau đó.
Ha ha,nhân sinh của Cảnh Trực đồng học liền trải qua lần đầu tiên thất nghiệp. Vào thời điểm ngay lúc hắn sắp vượt qua sinh nhật lần thứ ba mươi tuổi!!! hắn liền thất nghiệp!
Cảnh Trực có chút cô đơn mà về tới căn phòng nhỏ đang thuê của chính mình, chính mình mở ra cái bàn trong đó có bút điện không sai biệt lắm thì có lịch sử tận 5 năm, mở ra D bàn, thuần thục đánh chữ vào khung tìm kiếm. Sau đó liền hiện tiểu trạch Alice nháy mắt liền phóng to toàn bộ màn hình.
( có thể hiểu ngắn gọn là tra AV hay GV ấy)
Nghe một chút, thanh âm này còn không có kêu dễ nghe như lão bản đâu! Cảnh Trực trong lòng nghẹn một bụng hỏa, hắn muốn phát tiết! Hắn muốn tẩy sạch nổi phiền lòng a!
Ngày thường, hắn vào thời điểm tự an ủi đều sẽ dùng giấy vệ sinh lót. Không phải đã sớm nói sao, hắn là có thái độ ti!
Bất quá, hôm nay, hắn không tới nghĩ dùng! Hắn muốn đem đồ vật của chính mình đều làm dính hết, từ trên giường, trên bàn ,trên mặt đất ...... Hắn đều muốn làm cả!!! Đậu má, hôm nay hắn nhất định phải phát tiết hết!!! Vọng tưởng rằng phiền não có thể thông qua con cháu của hắn cùng nhau bài xuất hắn trong cơ thể ( xuất tinh)
Sau đó, hắn liền có thể sinh hoạt như cũ, tìm công việc mới, bắt đầu sống cuộc sống mới.
Xoá sạch a xoá sạch, phải xoá sạch hết a. Tại sao gương mặt của tiểu trạch Alice cùng gương mặt lão bản ở trong đầu hắn không ngừng hoán đổi, đáng giận a!
Đừng hiểu lầm, hắn là thẳng nam, hắn tên Cảnh Trực, có thể không thẳng sao. Hắn chỉ cần nghĩ đến mặt của lão bản liền thực tức giận! Tại sao người chịu đãi ngộ bất công này lại là chính mình cơ chứ mà không phải người khác??? Còn lại tuyệt đối không có ý gì khác cả, chính là nghĩ tới như vậy thôi.
( đôi lời con editor:nghĩ tui tin à (¬_¬) các người chính là đã tìm ra chân lý tình yêu của mình mà thôi!! Tại sao cứ nguỵ biện vậy coi chừng nghiệp quậy không rượt phát nào nha con)
Sau mấy hiệp, Cảnh Trực liền nhìn đến trên sàn nhà đều là điểm điểm màu trắng tinh tinh, vừa nhìn hắn liền có chút bi ai cho mấy đứa con của mình không thể còn khả năng xuất thế.
tiếp theo liền thư thả một hơi.hô, sảng khoái, nghỉ ngơi một chút nào!
Mới vừa nằm ngã trên giường, liền nghe được chuông điện thoại vang lên. Thao a, lúc này rồi còn có người điện thoại cho hắn nữa a, tuy vậy hắn vẫn tiếp máy, "Uy ――"
"Tiểu Bạch bảo bối a ~, ta là mụ mụ, bây giờ con thế nào? Buổi tối có ăn cơm không a?"
Cảnh Trực trong lòng liền ấm áp không ít, Tiểu Bạch là nhũ danh của hắn, "Mẹ ――" tức khắc cảm xúc ủy khuất liền nổi lên đây, thật muốn bày tỏ hết nổi lòng với mụ mụ. Một chút cũng không có tức giận hay cảm giác thẹn thùng khi nghe thân mụ mụ gọi bằng bảo bối dù cho tuổi tác không còn nhỏ nữa rồi.
"Ai, bảo bảo ngoan, mụ mụ gần đây đặc biệt rất nhớ ngươi, ngươi cũng sắp phải đón sinh nhật, nghĩ xem muốn mua lễ vật gì a, mụ mụ mua cho ngươi."
Cảnh Trực ngăn chặn trong lòng ủy khuất, mà làm nũng với mụ mụ, hàn huyên một hồi thật lâu, hai mẹ con mới lưu luyến không rời mà cắt đứt điện thoại. Hắn là con một vì vậy mẫu thân đặc biệt cưng chiều hắn.
Treo điện thoại lúc sau, Cảnh Trực nhìn đống hỗn độn trước mắt. Thở dài một hơi, quyết định không ngủ nữa,mà đứng lên chuẩn bị thu thập nhà ở một chút.
Không ngờ, dưới chân liền trợt ngã. Ai da, hắn dẫm Phải đống Chất lỏng sền sệt màu trảng mà hắn khi nãy vừa phóng khắp nơi trong phòng,thật là tự làm bậy tự chịu a, hắn bị đống chất lỏng ấy làm cho trượt ngã trên mặt đất thì thôi đi còn bị dây điện Cuốn vào chân, làm cho thân thể ngã qua một bên liền cọ vào trên chiếc bàn nhỏ duy nhất trong phòng ,ngoạ tào a, vì lý do gì mà dùng xong dao gọt hoa quả lại không chịu dọn a?!
Cảnh Trực liền cảm giác được cổ bị vật gì nào đó bén nhọn đồ xẹt qua, hắn bị cắt vào yết hầu! Hơn nữa là thâm hầu! Ni mã, hắn còn không có tới kịp hút vào một hơi đâu. Cảnh Trực vì vậy liền chết ngất đi.
Chờ đến khi Cảnh Trực có lại ý thức. Liền vừa mở mắt ra phát hiện chính mình về lại năm mười sáu tuổi, hắn còn đang nằm ở trên giường ngủ trưa.
Thật là cẩu huyết trọng sinh a, mấu chốt là vì sao muốn hắn trọng sinh lại năm mười sáu tuổi!
Lúc này vóc dáng hắn vừa lùn lùn,Dáng người mập mạp. Dùng 4 từ "tai to mặt bự ", hình dung hắn một chút cũng không quá đáng.
Bởi vì mẫu thân của hắn khi hắn còn nhỏ, đối hắn quá độ bồi bổ cũng vì thế mà thân thể so bạn bè cùng lứa tuổi chắc nịch rất nhiều.
Chẳng qua tất cả dinh dưỡng đều dùng để bồi bổ hết trên người của hắn, không thể hiện trong người cao thượng, làm đã từng niên thiếu hắn chịu đủ bạn cùng lứa tuổi chế nhạo, cho nên tính cách cũng tương đối tự ti nội hướng.
Bất quá, hắn có một cái ưu điểm, lớn lên thực rất trắng, trắng giống như cái loại tuyết trắng vậy. Cho nên nhũ danh mới kêu Tiểu Bạch.
Nhưng nếu là một gầy người lớn lên trắng trẻo thì đó là khá tốt, nhưng hắn là một tên béo, lớn lên lại trắng trẻo.
Vừa Trắng trẻo lại còn mập mạp,càng nhìn lại càng là giống heo. Tiểu Bạch Trư hoặc Bạch Trư vẫn luôn là tên gọi khác của hắn. Vì sao lại không gọi Tiểu Trư? Bởi vì lúc này, còn có một nam minh tinh thực nổi tên hiệu gọi là Tiểu Trư, được rất nhiều nữ sinh yêu thích. Cảnh Trực hắn lớn lên xấu như vậy thực không xứng kêu là Tiểu Trư.
Không sai, thế giới này vẫn luôn là một thế giới chỉ nhìn vào mặt!
Cảnh Trực ưu sầu mà quay đầu nhìn về phía ảnh chụp trên cái tủ đầu giường,trên đó treo một bức ảnh trong bức ảnh có một tiểu bánh bao tròn tròn an tĩnh mà cười, mọi người một chút cũng đều không hiểu trong lòng hắn rất là ưu thương a!
Hắn sau đó lại học lên tới đại học, đã trải qua mười mấy năm nhân sinh chịu đủ mọi chế nhạo. Về sau, hắn mới hạ quyết tâm giảm béo,mới miễn cưỡng đem chính mình gầy tới còn ở trong phạm vi hơi béo. Trong quá trình giảm béo đương nhiên là bị tội lớn!
( tại sao bị tội a ~~ đơn giản vì mẹ của tiểu bạch cưng con nuôi con tròn như bánh bao thì thích muốn con như thế mãi xem như thành tựu ấy, con ốm một chút chính là nhủ cắt vào da thịt vì thế có thể xem như là tội đồ)
"Bảo bảo a, con có tỉnh không, ra đây ăn dưa hấu đi,hôm nay mụ mụ mới vừa mua được, đặc biệt ngọt!" Một giọng nữ ôn nhu truyền đến.
Cảnh Trực ngẩng đầu liền thấy cửa phòng ngủ của chính mình bị người ta đẩy ra. Trong lòng liền mềm mại một chút, hắn lúc trước nói sai rồi, kỳ thật trọng sinh cũng khá tốt, hắn còn có thể hưởng thụ cha mẹ yêu thương, ở trước cha mẹ hắn mà *tẫn hiếu hai người.
( * tẫn hiếu: làm tròn đạo hiếu)
Mụ mụ cùng với Cảnh Trực vô cùng bất đồng, mụ mụ của Cảnh Trực là Thái Vũ Đình lớn lên rất đẹp, mặt trái xoan, mắt to, mũi cao phong môi, da bạch mạo mĩ, ngũ quan hình dáng tương đối thâm sâu, mang theo điểm dị vực phong tình.
Cảnh Trực ngũ quan đều di truyền từ cha hắn, một thân tuyết trắng làn da điều là mẫu thân cấp.
Hắn ngồi dậy, cùng mẫu thân làm nũng, "Cảm ơn mụ mụ!"
Thái Vũ Đình đem trong tay khay hướng tới trên tủ đầu giường, xoa bóp nhi tử mặt thịt đô đô béo phì của nhi tử của mình, "Nhi tử thật ngoan!"
Cảnh Trực gặm ăn miếng dưa lạnh, rất ngọt rất ngọt.
Hắn đã không còn rối rắm vấn đề việc trời cao vì sao muốn hắn trọng sinh này nữa. Hắn chỉ đang bắt đầu rối rắm, trời cao giúp hắn trọng sinh, vì sao không cho hắn cái gì gọi là bàn tay vàng?.
Hắn đến tài năng đặc biệt đều cũng là không có, càng không có ghi lại nào chỉ cổ phiếu kiếm ra nhiều tiền, hay nơi nào có đất địa phương sẽ tăng giá trị, dãy số nào sẽ trúng thưởng, càng không cần nghĩ tới việc thay đổi làm thần bếp gì đó hay thiên tài gì, vậy mà trời cao lại còn giúp hắn trọng sinh, nhất định sẽ cho hắn một cái bàn tay vàng hảo lấp lánh bức người a ~. Bằng không quá không phù hợp với việc ông trời tính toán cho hắn trọng sinh rồi.
( chém ở phần ông trời tính toán ◐.̃◐)
Nhưng hắn đến bây giờ cũng chưa phát hiện ra bàn tay vàng của chính mình là cái gì, đều đã trọng sinh vài tiếng đồng hồ, này có chụt không khoa học a? Ai? Không đúng, có lẽ trời cao đã cho hắn bàn tay vàng, chỉ là hắn còn không có phát hiện.
Ăn xong dưa hấu, cùng mụ mụ nị một hồi, lại tìm lấy cớ đem mụ mụ đuổi đi.
Cảnh Trực bắt đầu ――
Hắn vươn béo ngón tay, chỉ vào trên tủ đầu giường khung ảnh, "Hắc! Khởi ―― phi ――"
Ảnh chụp khung không có chút phản ứng.
Hắn lại bàn khởi chân, hai tay đỡ chính mình huyệt Thái Dương, trừng mắt khung ảnh, ý đồ phát ra ý niệm chi lực khống chế khung ảnh.
Thiếu niên, ngươi có phải là xem tiểu thuyết, coi phim truyền hình quá nhiều đi, thật là đơn thuần!
Mãi cho đến buổi tối, Cảnh Trực đều không có thí ra bản thân rốt cuộc có bàn tay vàng gì.
Mẹ hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn đi ngủ. Hắn đành mạnh mẽ tắt đi đèn, Cảnh Trực thực nghe lời mụ mụ nói, liền ngoan ngoãn nằm đến trên giường.
Hắn không ngủ, hắn còn không cam lòng, hắn rốt cuộc có hay không cái gọi là bàn tay vàng a?
Liền ở lúc hắn mơ mơ màng màng muốn đi vào giấc ngủ, trong đầu hắn đột nhiên vang lên "Đinh" một tiếng.
Hắn một cái liền tỉnh táo, trong đầu xuất hiện một âm thanh máy móc truyền ra, "Xin hỏi ngài có phải là Cảnh Trực không?"
Cảnh Trực nghĩ thầm, có lẽ chính là cái này, trọng sinh không phải liền phải có kỳ ngộ sao, không chút do dự trả lời, "đúng ta là Cảnh Trực."
Lại là một tiếng đinh vang lên, "Khế ước có hiệu lực! Chúc mừng ngài trở thành chủ nhân mới của 1678!"
Ta sát!! Chỉ nói tên,liền có khế ước! Bàn tay vàng đột nhiên tới như vậy thật sự rất bất ngờ nga.
"Ngươi là thứ gì?"
"1678 là một hệ thống tương tự hệ thống nhân sinh......"
..........
***{ chương đầu của truyện, mọi người thấy hay thì vote và theo dõi truyện nha, và đừng quên để lại cmt bên dưới nha }
......editor:
ngải ngải ......