Hệ Thống Ép Tôi Làm Thần Y

Chương 5: 5: Tôi Đang Ở Cục Cảnh Sát Xem Bệnh Cho Người Ta






Khi Mục Vân Đông nói ba người đều có bệnh thì Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi lập tức bạo nhảy như sấm.



- Mẹ nó, anh mới có bệnh đấy, bây giờ tôi không chỉ hoài nghi anh giở trò lưu manh, mà còn hoài nghi anh có bệnh thần kinh.



Giang Nguyên chỉ vào Mục Vân Đông mà mắng.



- Nói nhảm với anh ta như vậy làm gì? Dù sao thì anh ta giở trò lưu manh đã thành sự thật, anh ta có khai hay không cũng không sao, nhốt mấy ngày là thành thật ngay.



Trương Tiểu Phi đã rất chán ghét Mục Vân Đông.



Phản ứng của hai người sớm đã ở trong mắt Mục Vân Đông, anh không để ý tới bọn họ, lười biếng duỗi một cái lưng mỏi, sau đó chuyển ánh mắt về phía Tiếu Nhất Minh.



- Nói với các người cũng không rõ ràng, tôi nói với anh ta.



Mục Vân Đông nhíu mày với Tiếu Nhất Minh.



- Tiếu đội đừng để ý đến anh ta, người này nhất định là bị bệnh thần kinh, động kinh mình là bác sĩ, đây chính là mượn thân phận bác sĩ để giở trò lưu manh, nhốt anh ta một đêm, nửa đêm tái thẩm, xem anh ta còn không thành thật.



Trương Tiểu Phi cả giận nói.



Tiếu Nhất Minh không nói gì, anh ta luôn luôn quan sát Mục Vân Đông, anh ta và đám người Trương Tiểu Phi không giống nhau, bởi vì anh ta thật sự có bệnh.



- Để anh ta nói đi, tôi muốn biết anh ta nói cái gì.



- Được, vậy tôi sẽ nói thẳng luôn, nhưng mà nói xong rồi thì các người cũng đừng động thủ đánh người nha.



Mục Vân Đông cẩn thận dò xét Tiếu Nhất Minh một phen, thoải mái nói:- Anh chỉ sống không quá 31 tuổi.



- Con mẹ anh muốn chết à?Lời nói của Mục Vân Đông lại chọc giận Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi, thật quá đáng, đây quả thực là lời nguyền rủa, không đánh hắn thì không biết tại sao lại ăn nói ba hoa như vậy.



- Ai-- đã nói không được đánh người.



Mục Vân Đông lấy tay ôm đầu.



- Dừng tay.



Tiếu Nhất Minh ngăn hai người lại, giờ phút này tâm tình của anh rất chập trùng, bởi vì lời này bác sĩ đã nói với anh mấy lần.





- Anh là đoán hay thật sự nhìn ra cái gì?Tiếu Nhất Minh hỏi.



- Tiếu đội phó, lời của anh ta anh thật sự tin à.



Trương Tiểu Phi bĩu môi nói.



- Đừng chen vào.



Vẻ mặt của Tiếu Nhất Minh nghiêm túc.



Nhìn thấy Tiếu Nhất Minh nghiêm túc, Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi cũng không nói thêm gì nữa.



Mục Vân Đông cười một tiếng thần bí:- Tôi đương nhiên là nhìn ra rồi, bởi vì tôi chẳng những có thể nhìn thấy bệnh của anh, còn có thể nhìn thấy mạng của anh.



Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Nhất Minh, anh đã nhìn ra rằng mệnh số của người trẻ tuổi này chỉ có 31 tầng, hơn nữa sinh mệnh nguyên khí của tầng 31 rất nhạt.



- Nói rõ ràng một chút.



- Anh bị ung thư dạ dày, đã là thời kỳ cuối, không sống được bao lâu nữa.



Mục Vân Đông nói thẳng thắn.



Lời nói của Mục Vân Đông và lời nói của bác sĩ giống nhau, Tiếu Nhất Minh ngồi xổm xuống, thống khổ ôm đầu.



Anh ta sớm biết mình không sống được bao lâu nữa, nhưng anh không dám nói với bất kỳ ai, anh còn có mẹ già, còn có một cô em gái đang tuổi lớn, gia đình bọn họ không thể không có anh.



Lời nói của Mục Vân Đông và phản ứng của Tiêu Nhất Minh làm cho Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi kinh hãi, lần này bọn họ tin tưởng Tiếu Nhất Minh thật sự có bệnh.



- Tiếu đội, anh thật sự bị bệnh à? Trước kia bụng anh thường xuyên không thoải mái, anh chỉ nói đau dạ dày, nhưng sao anh lại không nói nghiêm trọng như vậy.




- Tôi không thể nói, tôi nói thì sẽ mất công việc, tôi còn phải nuôi mẹ tôi, em gái tôi còn phải đi học.



Tiếu Nhất Minh khổ sở đến mức không khóc nổi.



- Ai, anh gào cái gì, có bản Thần Y ở đây, anh cũng không chết được.



Giọng nói của Mục Vân Đông vang lên không hợp thời điểm.





- Anh biết trị à? Đừng khoác lác, đây chính là ung thư.



Giang Nguyên châm chọc nói.



- Nói anh không tin thì thôi đi, không bằng bắt đầu từ chính anh đi, bệnh của anh đơn giản hơn một chút.



Mục Vân Đông chỉ chỉ Giang Nguyên.



- Tôi? Tôi không bị bệnh, tôi trị cái gì mà trị.



- Sau lưng anh bị thương nặng, mặc dù bây giờ đã khỏi, nhưng mỗi khi trời mưa anh đều rất khó chịu.



- Anh cũng có thể nhìn ra à?Trong một lần thi hành nhiệm vụ, Giang Nguyên bị một tên lưu manh đâm một đao, lúc ấy chảy máu không ngừng, sau khi chữa khỏi, mặc dù đã khỏi nhưng khi trời mưa vẫn làm cho đáy chậu* đau đớn, khó chịu không thôi.



* Trong bối cảnh y học, "会阴" thường được sử dụng để chỉ tầng sinh môn.



Tầng sinh môn là một vùng da và mô nằm giữa hậu môn và bộ phận sinh dục.



Nó có chức năng bảo vệ các cơ quan sinh dục và tiết niệu.



- Muốn biết tôi có biết chữa bệnh hay không thì anh thử xem.



- Thử một chút thì thử một chút, tôi muốn xem thử cái hòm thuốc rách nát của anh có thuốc gì tốt hay không.



- Hòm thuốc chỉ là vật trữ đồ dùng, tôi chữa bệnh không tiêm không ăn thuốc, Linh Tê Nhất Chỉ là có thể giải quyết.



- Ha ha ha, thật sự quá buồn cười, chỉ cần dùng Linh Tê Nhất Chỉ là có thể giải quyết, sao anh không nói là có thể cải tử hoàn sinh luôn đi.



Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi cười ha hả, cảm thấy nghe được trò cười hay nhất trên đời.



Mục Vân Đông không thèm để ý tới bọn họ, ngay khi Giang Nguyên đang cười to, anh duỗi tay ra chỉ sau eo Giang Nguyên, một tia nguyên khí sinh mệnh rót vào bộ vị bị thương của anh ta, những cơ bắp bởi vì bị thương mà héo rút trong nháy mắt tràn ngập sức sống.



Giang Nguyên sững sờ, đột nhiên phần eo như gặp phải dòng điện, ma ma ngứa, không đồng nhất thì sẽ cảm thấy phần eo ấm áp, toàn bộ người cũng tràn ngập sức mạnh.



- Mẹ nó, vừa rồi thật sự là anh đang chữa bệnh Linh Tê Nhất Chỉ?Giang Nguyên kêu lên, anh đưa tay tới eo lưng bấm vào chỗ bị thương, nhưng lại không đau, cảm giác vẫn rất tốt.



- Thật sự chữa khỏi cho tôi rồi.



Giang Nguyên không thể tin được.



- Thật hay giả?Trương Tiểu Phi cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được.



- Anh tới thử một chút chẳng phải sẽ biết thôi.



Mục Vân Đông cười cười.



- Tôi? Tôi lại không có bệnh.



Trương Tiểu Phi đi qua nói, mở hai tay ra:- Xem đi, lão tử tuổi trẻ khỏe mạnh, cũng không bị thương, mấy năm đều không bị cảm mạo, mỗi lần kiểm tra sức khỏe đều không có vấn đề, tôi không tin anh có thể bịa ra một cái bệnh.



Mục Vân Đông vẫy tay gọi Trương Tiểu Phi đến trước mặt, nhỏ giọng nói:- Anh xuất quá nhiều rồi, sau này phải kiềm chế một chút.



- Anh! Lời nói của Mục Vân Đông làm cho mặt Trương Tiểu Phi đỏ bừng, đây thật đúng là bệnh duy nhất của anh ta.



- Tôi cũng có thể trị nha.



Mục Vân Đông lộ ra một nụ cười tà mị:- Có muốn thử một chút hay không, không cần tiêm, không cần uống thuốc, giống như vừa rồi cũng là Linh Tê Nhất Chỉ.



- Được, tôi không tin là anh có thể trị được.



Mục Vân Đông không nói lời nào, chỉ về phía dưới thân thể của Trương Tiểu Phi, một luồng nguyên khí sinh mệnh nồng đậm tiến vào hạ thân của hắn.



Trương Tiểu Phi chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, khoan khoái vô cùng.



Không đến mấy phút, Mục Vân Đông đã thu tay lại:- Được rồi, sau này chỉ cần không xuất quá nhiều, đảm bảo không có vấn đề.



- Như vậy cũng xong rồi à? Tôi cũng không có bao nhiêu cảm giác, làm sao chứng minh được anh đã trị khỏi bệnh của tôi rồi.



- Tìm mấy tấm ảnh chụp của mỹ nữ đến nhà vệ sinh thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao.



Mục Vân Đông cười hì hì một tiếng.



- Tiếu đội trưởng, anh cũng tới đi, hai người bọn họ đều đã thử rồi, mặc dù bọn họ chưa xác nhận được bệnh của mình đã khỏi hay chưa, nhưng mà bọn họ lại có thể cảm nhận được biến hóa của thân thể.



- Tiếu đội trưởng, anh có thể thử một chút.




Giang Nguyên khuyên nhủ, anh ta quả thật cảm nhận được phần eo đang trở nên thoải mái, trước kia cũng không dám làm lớn, vừa rồi anh ta làm mấy động tác lớn nhưng không có vấn đề.



- Được rồi, còn nước còn tát.





- Yên tâm đi, tôi sẽ chữa khỏi cho anh.



Mục Vân Đông vừa nói vừa điều khiển, ung thư dạ dày của Tiêu Nhất Minh đã đến giai đoạn cuối, toàn bộ sinh mệnh dạ dày hiện lên màu xám đậm, chỉ có thể hút những khí tức màu đen này ra.



Không có biện pháp, không có phương thức ưu thế thì trước đó Mục Vân Đông chỉ có thể dùng động tác bắt lấy những khí thể màu đen kia.



Bệnh khí màu đen theo động tác của Mục Vân Đông dần dần bị rút đi, vẻ mặt của Tiêu Nhất Minh cũng từ vàng như nến dần dần trở nên hồng nhuận phơn phớt.



Cuối cùng, Mục Vân Đông kết thúc động tác, lại bổ sung một chút sinh mệnh nguyên khí cho dạ dày của Tiêu Nhất Minh, chỉ thấy lúc này tuổi thọ của Tiêu Nhất Minh từ 31 tầng tăng lên tới 80 tầng.



- Chữa khỏi rồi.



Mục Vân Đông thu tay lại, nói với Tiếu Nhất Minh.



- Cứ thế là xong rồi.



Mấy người đều có chút không tin tưởng.



- Các người nhìn vẻ mặt của anh ta kìa.



Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi nhìn Tiêu Nhất Minh, quả thật là làm việc cùng nhau mấy năm, vẻ mặt của Tiêu Nhất Minh luôn có chút vàng như nến, còn cho rằng lúc đầu chính là vẻ mặt này, không ngờ rằng anh ta lại sống bị bệnh.



- Xem ra cũng không xác định là đã chữa khỏi, Tiếu đội, tôi thấy anh vẫn là đi kiểm tra một chút.



Trương Tiểu Phi đề nghị.



- Được.



Tiếu Nhất Minh cũng muốn biết có phải anh thật sự được chữa khỏi hay không, cũng rất tò mò.



- Anh ở lại đây một đêm, chờ bọn tôi phúc tra không có gì thì tội giở trò lưu manh của anh cũng sẽ được hủy bỏ.



Trương Tiểu Phi lại nói với Mục Vân Đông.



- A, còn phải ở lại đây một đêm, các người không có lương tâm à? Cũng không biết nói cảm ơn.



Mục Vân Đông kêu rên nói.



Lúc này, hệ thống lại truyền đến âm thanh nhắc nhở.



"Đinh, Mục Vân Đông chữa khỏi bệnh cho ba bệnh nhân, ban thưởng ba trăm vạn tiền mặt, một chiếc xe sang trọng, một bộ kim châm, một bản 《 thượng cổ kim châm thuật 》.



".