Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 200




Tề Vân rất không cam lòng khi không mượn được tiền của Cảnh Dương. Mặc dù cũng mượn được một ít từ những người khác, nhưng căn bản là không đủ, bởi vì cậu ta còn rất nhiều thứ muốn mua.

Mắt thấy càng ngày càng đến gần ngày mạt thế, Tề Vân cũng càng ngày càng nóng nảy. Cậu ta bảo Ngô Hạo liên lạc với Cảnh Dương, nhưng điện mãi cũng không có ai bắt máy. Cậu ta cũng rất nghi hoặc vì Cảnh Dương hề không đến trường, hỏi giáo viên thì mới biết hoá ra Cảnh Dương đã xin nghỉ với lý do không khoẻ rồi.

Tề Vân nghĩ, cho dù không thể mượn được tiền của Khâu Cẩm, thì nhất định cũng phải giết hắn trước khi mạt thế tiến đến. Tuyệt đối không được để hắn lại trở thành đối thủ của mình giống như kiếp trước.

Vì vậy, Tề Vân lấy lý do là thăm bệnh bảo Ngô Hạo đến nhà Khâu Cẩm với mình. Cậu ta lo lắng nếu đi một mình thì Khâu Cẩm sẽ không gặp.

Cảnh Dương đang ngồi ở trong phòng làm việc sửa lại súng ống. Hôm đó sau khi ngủ đủ giấc thì hắn vẫn luôn bận rộn làm việc này, và đã sửa được hai ba ngày rồi. Mặc dù tốc độ tay của hắn rất nhanh, sử dụng thêm hệ thống thì nhắm mắt cũng có thể sửa. Thế nhưng số lượng mà một người có thể sửa vẫn là quá ít. Với lại bây giờ hắn vẫn chưa thể kêu mấy vệ sĩ kia giúp hắn sửa được, bọn họ sẽ không làm đâu. Bởi vì trước khi tiến vào thời mạt thế, những việc hắn đang làm đều là trái pháp luật.

Đột nhiên nghe thấy máy tính phát ra tiếng nhắc nhở, Cảnh Dương hơi sửng sốt, sau đó lập tức bật máy tính xách tay lên. Quả nhiên nhìn thấy Ngô Hạo và Tề Vân đang đứng bên ngoài nhà của nguyên chủ ấn chuông cửa.

Cảnh Dương cong môi cười, nghĩ rằng quả nhiên bọn họ sẽ tới. Sau đó hắn ấn mấy cái trên bàn phím, cửa lớn liền mở ra. Cảnh Dương nhìn hai người đi vào qua màn hình máy tính.

Ngô Hạo nhìn phòng khách trống rỗng, gọi hai tiếng vẫn không có ai đáp lại. Vì thế nói với Tề Vân "Cậu chờ ở đây đi, tôi lên lầu kêu cậu ta xuống."

"Được." Tề Vân gật đầu rồi nhìn Ngô Hạo đi lên lầu, sau đó đi qua sô pha bên cạnh chuẩn bị ngồi chờ. Cậu ta vừa ngồi xuống liền thấy được chiếc điện thoại đặt trên bàn trà. Cậu ta nhìn về phía cầu thang, cuối cùng vẫn nhịn không được mà cầm điện thoại lên.

Tề Vân nhìn điện thoại, băn khoăn nghĩ có nên cầm nó bỏ đi, sau đó tìm hacker bẻ khóa mật khẩu rồi chuyển tiền qua cho mình hay không. Dù sao cũng sắp mạt thế rồi, mình lấy được tiền là có thể lập tức trốn đi, cho dù Khâu Cẩm có báo cảnh sát thì cũng vô dụng thôi.

Lúc Tề Vân đang do dự là nghĩ biện pháp giết Khâu Cẩm trước, hay là lấy điện thoại chuyển tiền thì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên. Gương mặt của Khâu Cẩm xuất hiện trên màn hình dọa cậu ta suýt chút nữa đã ném điện thoại đi.

Cảnh Dương nhìn bộ dáng hoảng sợ trừng lớn đôi mắt của Tề Vân thì cười mỉa. Sau đó giơ ba ngón tay bắt đầu đếm ngược.

Tề Vân còn chưa rõ tình hình và cũng không biết Cảnh Dương đang làm cái gì. Chỉ nghe "bụp" một tiếng, điện thoại trong tay cậu ta lập tức nổ mạnh.

Tiếng nổ mạnh khiến tai và đầu của Tề Vân ong lên. Vừa rồi cậu ta đã nhắm mắt lại tránh né theo bản năng, bây giờ thì trái tim vẫn còn đang đập liên hồi. Cậu ta vẫn chưa định thần được, và cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Khi cậu ta từ từ mở hai mắt ra, chậm rãi quay đầu nhìn về phía tay phải đang cầm điện thoại. Phát hiện nguyên bàn tay phải đã biến mất, đang không ngừng chảy ra máu tươi. Bây giờ mới cảm nhận được đau đớn kịch liệt khiến cậu ta mất hết lý trí hét to lên "AAAAAAAA!!!"

Ngô Hạo gõ cửa mãi mà vẫn không có ai mở cửa. Ngay lúc anh ta nghi hoặc là tại sao Khâu Cẩm không mở cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng nổ mạnh. Anh ta bị giật mình, đang nghĩ xem là có chuyện gì thì thét chói tai của Tề Vân khiến anh ta lao xuống dưới lầu.

Ngô Hạo vọt tới đại sảnh liền nhìn thấy Tề Vân đang gục trên sô pha la hét. Anh ta chạy tới muốn đỡ Tề Vân dậy, nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì "Tề Vân, cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Tay của tôi, tay của tôi không còn nữa!! Không còn nữa!!" Thần trí của Tề Vân đã không còn bình thường, chỉ biết hoảng sợ gào to "Aaaa!! Tay của tôi!!"

Ngô Hạo khiếp sợ trợn mắt nhìn bàn tay đã bị nổ bay của Tề Vân. Cả buổi trời mới khôi phục tinh thần từ trong tiếng hét của Tề Vân. Anh ta cởi áo khoác rồi ôm bàn tay phải của Tề Vân cầm máu, sau đó nhanh chóng gọi xe cứu thương và báo cảnh sát.

Sau khi Ngô Hạo nói chuyện điện thoại xong, ôm chặt lấy Tề Vân tinh thần đã hơi bất thường nói "Tề Vân, cậu chịu đựng một chút, bác sĩ sẽ đến ngay thôi."

"Là Khâu Cẩm! Là Khâu Cẩm!" Giọng nói đã hét đến khàn đặc của Tề Vân đột nhiên lại hét lên "Là Khâu Cẩm làm! Khâu Cẩm, mày ra đây cho tao! Mày đi ra đây!!"

Cảnh Dương nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra thông qua màn hình máy tính, hắn thầm nghĩ, Tề Vân mất tay phải rồi, sau khi mạt thế tiến đến thì sẽ sống gian nan như thế nào đây? Mình thật sự rất mong chờ đó. Hai người cũng là kẻ thù cũ qua nhiều thế giới, nên tất nhiên Cảnh Dương biết cậu ta muốn giết mình đến cỡ nào. Cảnh Dương cũng có rất nhiều loại phương pháp làm cậu ta chết ngay. Nhưng chết như vậy sẽ mất rất nhiều lạc thú, cho nên hắn cũng không gấp để cậu ta chết.

Cảnh Dương cũng không biết mình có máu S* từ khi nào nữa. Càng ngày càng thích tra tấn kẻ thù cũ này, đối phương càng đau khổ thì trong lòng hắn càng sảng khoái. Cho nên đời này bọn họ cũng có thể từ từ chơi, chơi đến khi hắn chán ghét mới thôi.

*Sadism: bạo dâm, hay thích hành hạ bạn tình :v

Thấy Tề Vân đã được bác sĩ mang đi, Cảnh Dương tắt máy tính, tiếp tục sửa súng ống.

Tề Vân ở bệnh viện hai ngày liền nhất quyết muốn xuất viện. Bởi vì mạt thế sắp đến rồi, mà một khi mạt thế đến thì bệnh viện chính là nơi nguy hiểm nhất. Nếu không nhanh chóng rời đi, cậu ta sẽ không thể nào thoát khỏi vòng vây của zombie bằng chính năng lực của mình, đồng thời còn trong trường hợp mất một bàn tay nữa.

Sự căm thù của Tề Vân dành cho Khâu Cẩm hoặc đúng hơn là Cảnh Dương đã đạt tới đỉnh điểm. Cậu ta thề, cho dù có chết thêm một lần nữa cũng phải báo thù. Cậu ta nhất định sẽ bắt đối phương trả lại gấp trăm gấp ngàn lần cho bàn tay đã mất của mình.

Lúc này Tề Vân đã mất đi năng lực suy nghĩ bình thường vì cảm xúc phẫn nộ và thù hận. Cho nên cậu ta không ngờ Khâu Cẩm sẽ nổ nát một bàn tay của mình ngay lúc này, còn hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi. Hoặc là Khâu Cẩm cũng sống lại như cậu ta, hoặc Khâu Cẩm đã không phải là Khâu Cẩm ban đầu nữa. Cho tới bây giờ, cậu ta vẫn đinh ninh cho rằng chỉ có một mình cậu ta sống lại mà thôi. Vì vậy, dù mất đi một bàn tay thì cậu ta cũng có thể sống sót ở mạt thế, còn sống rất tốt nữa.

Mặt trời màu đỏ đen xuất hiện trên bầu trời, trên đường không ngừng có người té xỉu. Mọi người bắt đầu sợ hãi và không biết phải làm sao. Mọi thứ đều bắt đầu diễn ra như lẽ nó phải xảy ra.

Nhóm vệ sĩ nhìn thấy mặt trời màu đỏ đen trên bầu trời, và cả tin tức không ngừng có người té xỉu trên đường cái. Trong lòng bắt đầu có một số dự cảm không tốt.

Cảnh Dương yêu cầu bọn họ kéo hết tất cả màn cửa trong phòng xuống, nói trong ba ngày không được đi ra ngoài, cũng không được để mặt trời màu đỏ đen chiếu trúng. Bọn họ hỏi nguyên nhân thì Cảnh Dương chỉ nói là đã gần đến lúc bọn họ phải làm theo rồi. Chờ đến thời gian thích hợp, tự nhiên hắn sẽ nói cho bọn họ biết lý do hắn làm vậy.

Nếu bị mặt trời màu đỏ đen chiếu trúng sẽ ảnh hưởng rất xấu đến cơ thể con người. Người càng ít bị ánh sáng của mặt trời màu đỏ đen chiếu trúng, về sau tốc độ tăng mạnh sức mạnh siêu nhiên sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều.

Ba ngày sau, mặt trời không phải là màu đỏ đen nữa. Cảnh Dương tìm nhóm vệ sĩ cũng cho rằng hẳn là không có việc gì giống như những người khác. Nhưng khi Cảnh Dương bật TV lên và bảo bọn họ mở cửa nhìn cảnh tượng bên ngoài. Bọn họ ngoại trừ khiếp sợ thì không thể tin rằng những gì mà bọn họ nhìn thấy đều là sự thật.

Hình ảnh trên TV là do thiết bị giám sát của Cảnh Dương quay được trên phố. Hắn đã sớm nghĩ rằng những vệ sĩ này sẽ không dễ dàng tin tưởng nội dung trên TV. Chỉ có để cho bọn họ tận mắt nhìn thấy, tự mình cảm nhận thì bọn họ mới có thể thật sự tin tưởng. Mà Cảnh Dương để bọn họ xem những thứ này cũng không trông cậy bọn họ vừa nhìn là sẽ tin ngay, chẳng qua chỉ muốn bọn họ chuẩn bị tâm lý mà thôi.

"Tôi biết các anh không tin những hình ảnh mà các anh đã nhìn thấy là thật. Cũng biết cho dù các anh nhìn thấy sẽ không thể nào tiếp thu ngay được. Chẳng qua tôi vẫn phải nói cho các anh biết, kể từ hôm nay, thế giới hiện tại đã không còn là thế giới ban đầu nữa, mà đã đến thời mạt thế rồi." Cảnh Dương nhìn những vệ sĩ ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong mắt đều là khiếp sợ và không thể tin nói.

Nếu mặt trời màu đỏ đen kia không xuất hiện ba ngày, có thể bọn họ hoàn toàn sẽ không tin. Thế nhưng mặt trời là không có cách nào làm giả. Trong ba ngày kia, bọn họ cũng cảm nhận được cái loại cảm giác sởn tóc gáy khó chịu này rất rõ ràng.

"Vừa hay tôi có chút việc phải đi xử lý, các anh đi chung với tôi đi, tận mắt nhìn thấy thì các anh sẽ tin thôi. Cho dù có người không chịu tin rằng ngày này đã đến, nhưng ngày này đã đến rồi, bất kỳ ai cũng không ngăn cản được. Nếu như các anh muốn sống sót thì có thể đi theo tôi. Mặc dù tôi cũng không thể đảm bảo rằng nhất định tất cả các anh đều có thể sống sót. Tôi cũng sẽ không ngăn cản nếu các anh muốn rời đi. Bởi vì thời mạt thế thì hợp đồng mà chúng ta đã ký không còn ý nghĩa gì nữa."

Cảnh Dương kéo ra một cái rương lớn và mở trước mặt bọn họ. Ném từng khẩu súng ống đã được hắn tự mình cải tạo cho những vệ sĩ đó, cũng nói với bọn họ "Nhìn thấy zombie thì bắn thẳng vào đầu là cách hiệu quả nhất, nếu không đành lòng ra tay rất có thể sẽ bị tấn công. Nếu bị zombie cắn thì tốt nhất là các anh tự kết liễu mình trước khi biến dị đi, bằng không sẽ hại càng nhiều người hơn. Hy vọng mỗi người các anh đều có thể tồn tại trở lại nơi này. Dù sao tôi tốn nhiều tiền như vậy thuê các anh, và cho dù hợp đồng đã không còn hiệu quả. Thì ở cái thế giới đã hoàn toàn lộn xộn này, đoàn kết ở chung với người có năng lực sẽ có xác suất sống sót cao hơn người hành động một mình."

Mười một người bọn họ xuất phát với ba chiếc xe. Cảnh Dương và vệ sĩ Lý Thắng, Võ Trung đi chung một chiếc. Cảnh Dương ngồi ở ghế sau chơi đùa cây súng trong tay mình. Đây là khẩu súng mà hắn tốn thời gian dài nhất để sửa, và nó hoàn toàn hợp ý hắn. Sau này nó sẽ đi cùng hắn một đoạn thời gian rất dài.

Lần này Cảnh Dương cần đi lấy một thứ rất quan trọng, và thứ này cần phải lấy được trong hôm nay. Bởi vì nếu như lấy trước hôm nay, rất có thể thứ kia vẫn chưa xuất hiện nữa. Cho dù xuất hiện thì cũng nó không có hiệu quả vốn có. Nếu qua hôm nay mới đi lấy, rất có thể sẽ bị Tề Vân nghĩ cách lấy đi trước.

Sau khi xe chạy vào trong thành phố, đã thấy được sự hỗn loạn trên đường phố. Zombie cắn người cùng đám người hoảng sợ chạy trốn, xung quanh đều là tiếng kêu la thảm thiết.

Những vệ sĩ này đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nội tâm rất mạnh mẽ. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy zombie người không ra người quỷ không ra quỷ cắn người, vẫn khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.

Lý Thắng từ khi có trí nhớ tới nay, đây là lần đầu tiên hắn hoảng sợ và run rẩy, bàn tay cầm vô lăng đã ướt đẫm mồ hôi rồi. Hắn nhìn Cảnh Dương đang nhìn ngoài cửa sổ với vẻ mặt bình tĩnh qua kiếng chiếu hậu, nhịn không được hỏi "Cậu không sợ sao? Tại sao cậu không hề sợ hãi hay khiếp sợ một chút nào vậy?"

Cảnh Dương thu hồi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói "Bởi vì tôi đã sớm biết được mọi chuyện hiện tại sẽ xảy ra."

"Tại sao, tại sao cậu lại biết từ sớm." Võ Trung rất muốn thuyết phục bản thân tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Nhưng anh dùng móng tay ghim mạnh vào lòng bàn tay, rõ ràng là cảm nhận được đau đớn.

"Bởi vì tôi có năng lực biết trước tương lai." Vẻ mặt Cảnh Dương bình tĩnh nói "Đó là lý do tại sao trước đó tôi lại nói rằng nếu các anh muốn có cơ hội sống sót cao hơn, các anh có thể ở lại bên cạnh tôi. Các anh là người mà tôi đặc biệt chọn ra, chỉ cần chịu đựng qua thời gian này thì các anh sẽ có được sức mạnh siêu nhiên. Trong thế giới tương lai, người nào sức mạnh siêu nhiên càng mạnh thì mới có thể sống càng tốt hơn."

Lý Thắng và Võ Trung liếc mắt nhìn nhau. Nếu lời Cảnh Dương nói đặt ở ngày thường, lọt vào tai bọn họ chính là chuyện hoang đường. Thậm chí bọn họ sẽ hoài nghi Cảnh Dương có vấn đề về thần kinh. Loại chuyện có được năng lực biết trước tương lai này, người đầu óc bình thường ai mà nói chứ? Nhưng mà hiện tại, nhìn zombie đầy trên đường cái bên ngoài, còn có những người sau khi bị zombie cắn cũng bắt đầu chậm rãi biến thành zombie kia. Bọn họ không thể không tin lời Cảnh Dương nói.

Lý Thắng đột nhiên thắng lại, sau đó nhanh chóng lùi xe chuẩn bị quay đầu.

Cảnh Dương mở miệng nói "Đừng quay đầu, lái thẳng đi."

"Tôi không lái được!" Lý Thắng nhìn một đoàn zombie chạy ra từ bệnh viện trước mặt nói.

"Lái thẳng về trước!" Cảnh Dương dùng giọng điệu ra lệnh nói. Sau đó đứng lên nhô cơ thể ra ngoài và dùng sức ném mấy trái bom do chính hắn chế tạo, lập tức nổ sập một mảng lớn.

"Tốc độ chậm một chút." Cảnh Dương chống tay leo lên đứng trên nóc xe, lại ném thêm mấy trai bom mở đường. Sau đó cầm súng nhắm ngay những zombie đang muốn nhào lên xe, mỗi phát đạn đều bắn vỡ đầu bọn chúng.

Đột nhiên một chiếc máy bay trực thăng bay thấp đến trước mặt. Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc chạm mắt với đôi mắt đang nhìn xuống.

Cách rất xa mà Cảnh Dương vẫn có thể nhận ra người nọ là ai. Hắn không ngờ ngay lúc này sẽ gặp lại người yêu của mình theo cách như vậy. Thậm chí bọn họ còn không thể nói là gặp lại, bởi vì rất nhanh trực thăng đã bay đi rồi. Bọn họ chẳng qua chỉ nhìn nhau một cái mà thôi.

Thương Việt nghiêng người ra ngoài xem bên dưới có người mà bọn họ cần tìm hay không. Nhưng trong tích tắc lại chạm phải một đôi mắt ở phía dưới. Mặc dù trực thăng bay khá thấp, nhưng có khoảng cách nhất định với mặt đất. Khoảng cách như vậy mà lại có người có thể chạm mắt với mình, khiến y cảm thấy không thể tin được.

Y vẫn luôn nhìn người cầm súng đứng trên nóc xe, áo khoác màu đen bay múa trong gió. Đầu của y xoay lại theo hướng trực thăng bay đi, dùng đôi mắt súng bắn tỉa của mình thấy rất rõ gương mặt kia cùng đôi mắt kia.

Hai người xa xa nhìn nhau, biết đã không nhìn thấy nhau nữa, Cảnh Dương mới phục hồi tinh thần và tập trung đối phó zombie trước mặt.

Thương Việt rất muốn để trực thăng bay trở lại, y muốn xuống dưới dẫn người kia lên đây. Nhưng bây giờ y có một nhiệm vụ rất nặng nề phải hoàn thành, nên chỉ có thể cắn răng nhịn xuống sự miễn cưỡng không thể giải thích được trong lòng. Dùng sức nhắm mắt lại, xem như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì hết.

"Đội trưởng, người lúc nãy ngầu thật ha. Áo khoác bay phấp phới, tư thế cầm súng giống như đang đóng phim điện ảnh vậy, thật sự rất đẹp trai nha." Mãnh Hổ ngồi ở phía trước cũng nhìn thấy cảnh vừa rồi nói "Chẳng qua đẹp thì đẹp thiệt đó, nhưng có thể đầu óc của người nọ lại không tốt lắm. Mọi người thì liều mạng chạy trốn, còn cậu ta lại nhào vô đám zombie. Anh nói xem có phải cậu ta ảo tưởng mình đang cứu vớt toàn nhân loại không?"

Mạnh Hổ quay đầu lại nhìn Thương Việt, chẳng những không nhận được câu trả lời của Thương Việt, mà còn nhận được ánh mắt hình viên đạn bay tới của Thương Việt. Mạnh Hổ có cảm giác sợ hãi như bị dao đâm trúng trái tim. Tuy không biết tại sao đội trưởng lại cho mình ánh mắt hình viên đạn. Nhưng cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của đội trưởng đột nhiên không tốt, hắn lập tức cúi đầu thành thành thật thật không nói nữa.