Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 202




Lý Thắng, Võ Trung và những người từng làm vệ sĩ cho Cảnh Dương đi đến cạnh xe của hắn. Bọn họ muốn Cảnh Dương thu nhận những người khác, nhưng không biết Cảnh Dương có đồng ý hay không. Càng không biết nếu Cảnh Dương không đồng ý thì bọn họ phải làm sao đây, là nên ở lại hay là rời đi theo những người khác.

Cảnh Dương quay đầu nhìn thấy dáng vẻ do dự của bọn họ, liền mở miệng nói “Cho bọn họ vào đi, đây không phải là nơi để nói chuyện. Nhiều người tụ ở đây rất dễ bị nhìn thấy, có thể sẽ dẫn tới rắc rối lớn.”

Mấy vệ sĩ lại quay lại thông báo với những người khác. Cảnh Dương dùng điều khiển từ xa mở cổng, tất cả xe đều chạy vào.

Cảnh Dương nói với Lý Thắng đang lái xe “Các anh chọn mấy người đại diện đến nói chuyện với tôi. Những người khác có thể vào nhà tự tìm phòng nghỉ ngơi. Ngoại trừ tầng ba, các anh có thể tùy ý sử dụng các tầng khác. À đúng rồi, nhớ tìm một phòng tốt cho giáo sư Thôi nghỉ ngơi, và sắp xếp một người chuyên phụ trách chế độ ăn uống hàng ngày của ông ấy.”

Cảnh Dương biết đột nhiên mạt thế tiến đến và zombie bắt đầu cắn người khắp nơi là một điều không thể dễ dàng tiếp thu. Cho dù những vệ sĩ này đều đã trải qua huấn luyện. Cơ thể có cường tráng và trái tim mạnh mẽ thì cũng không thể nào lập tức chấp nhận sự thay đổi đột ngột của thế giới này về mặt tâm lý.

Vì vậy Cảnh Dương để bọn họ tự mình nghỉ ngơi trước, điều tiết lại trạng thái tâm lý. Bọn họ đều là những người chuyên nghiệp, cho nên hẳn là biết phải làm gì để bản thân nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh biến hóa, sẽ không dễ dàng bị suy sụp tinh thần giống như người thường. Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi thứ, và cũng là sự trợ giúp tốt nhất để con người ta chấp nhận hiện thực tàn khốc. Theo thời gian trôi qua, hoặc là trở nên quen thuộc với sự chết lặng, hoặc là lựa chọn rời khỏi thế giới này. Luôn có một lựa chọn có thể cho bạn được đến sự giải thoát.

Cảnh Dương ngồi trong phòng họp nhỏ mà trước kia ba mẹ của nguyên chủ thường dùng, chờ bọn họ chọn ra đại diện tới thương lượng với mình.

Tiến vào ngoại trừ Lý Thắng và Võ Trung thì còn có ba người. Bọn họ là người dẫn đầu có thể quản lý được những người bên dưới.

Sau khi Lý Thắng đóng cửa lại, Cảnh Dương ra hiệu kêu bọn họ ngồi xuống rồi nói “Tôi biết trong lòng các anh rất khó chấp nhận sự thật rằng thế giới đã đột nhiên thay đổi. Nhưng mạt thế không phải là thứ mà sức người có thể ngăn cản. Cho nên hoặc là chấp nhận sau đó cố gắng sống sót, hoặc là từ bỏ sinh mạng rời khỏi thế giới này, chỉ có hai lựa chọn này mà thôi. Chẳng qua tôi nghĩ, vệ sĩ chuyên nghiệp và là tinh anh trong tinh anh giống như các anh, hẳn là sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mạng như thế. Vậy, nói cho tôi biết suy nghĩ của các anh đi.”

Lý Thắng liếc mắt nhìn những người khác, sau đó làm đại diện nói ra suy nghĩ trong lòng bọn họ “Chúng tôi đều muốn sống sót, cậu có vật tư có vũ khí, ở lại đây là hy vọng sống sót lớn nhất với chúng tôi. Hơn nữa……, tôi tin cậu thật sự có năng lực biết trước tương lai.”

“Tôi hy vọng ngoại trừ năm người các anh thì sẽ không còn ai biết tôi có năng lực biết trước tương lai.” Cảnh Dương nghiêm túc nói.

“Cậu yên tâm, bọn tôi tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ ai, bao gồm cả anh em khác của bọn tôi.” Lý Thắng cũng vô cùng nghiêm túc đảm bảo.

“Nếu các anh muốn ở lại, tôi rất hoan nghênh. Dù sao thì vật tư ở chỗ của tôi rất sung túc, đủ để các anh có thể sống một thời gian rất dài. Mà tôi muốn các anh giúp tôi hoàn thành một số việc, tôi mới có thể sống tốt hơn ở thế giới này được.” Cảnh Dương nói.

Nghe Cảnh Dương nói như vậy, năm người đều đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm trong lòng.

“Chẳng qua nếu ở chỗ của tôi thì nhất định phải nghe theo tôi. Người muốn chạy tôi sẽ không mạnh mẽ giữ lại, muốn ở lại thì tôi rất hoan nghênh. Nhưng, tôi mặc kệ là ai, miễn là bất kỳ trong số các anh không muốn nghe tôi sắp xếp thì lập tức rời đi cho tôi. Nếu vừa không muốn đi lại vừa không muốn nghe tôi sắp xếp. Tôi đành phải sử dụng biện pháp đơn giản mà gọn lẹ nhất giải quyết người đó.”

“Nếu tôi dám để cho các anh ở lại đây, tất nhiên là sẽ không sợ các anh có tâm tư xấu gì. Dù sao thì bắt đầu từ ngày hôm nay, giết người đã không tính là phạm pháp nữa. Nếu có mâu thuẫn không thể giải quyết bằng miệng thì cứ dùng súng là được.” Cảnh Dương để lộ chiếc vòng điện tử trên tay rồi nói “Chẳng qua vẫn còn một cách giải quyết khác. Tôi đã giấu hơn mười quả bom ở khu vực này, chỉ cần một quả bom bất kỳ nổ mạnh thì nơi này sẽ biến thành một đống đổ nát. Nếu tất cả quả bom đồng thời phát nổ, nơi này sẽ lập tức biến thành một cái hố to. Tôi cũng cài đặt bom ở những nơi gửi vật tư khác, và chỉ cần mạch của tôi ngừng đập là tất cả bom sẽ nổ ngay lập tức.”

Năm người nhìn nhau, không ngờ Cảnh Dương sẽ chuẩn bị đầy đủ như vậy. Nhưng bọn họ cũng cảm thấy cách làm này của Cảnh Dương là hợp tình hợp lý.

“Một mình tôi phải đối mặt với nhiều người lợi hại như các anh, nên cần phải có gì đó đảm bảo thì mới có thể yên tâm được, hy vọng các anh có thể hiểu cho tôi. Tôi cung cấp vật tư cho các anh, các anh giúp tôi làm việc, điều này vô cùng công bằng trong thời buổi mạt thế mà vật tư sắp khan hiếm này.” Cảnh Dương đứng lên nói “Sau này ở chung một thời gian dài, các anh sẽ phát hiện tính tình của con người tôi không tốt lắm, tôi cũng không thích có người chống lại tôi. Cho nên vì tránh cho xuất hiện xung đột, hy vọng các anh hãy cố gắng hết sức quản thúc những người khác. Tôi sẽ không cho bất kỳ ai cơ hội lần thứ hai đâu.”

“Sau khi bọn tôi ở lại, có cái gì muốn mấy người bọn tôi phải tuân thủ không?” Để không đụng vào cấm kỵ của Cảnh Dương, Lý Thắng muốn hỏi rõ ràng trước.

“Đừng gây sự, chấp hành khi tôi có an bài, tôi không có an bài thì các anh hãy đợi đi. Nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên rèn luyện thì rèn luyện. Không được mang thêm người khác tới đây khi chưa có sự cho phép của em. Cho dù tôi có lòng tốt thì cũng không cứu được mọi người. Chẳng qua nếu trong nhóm các anh có người thân muốn tới thì tôi có thể cho vào danh sách đặc biệt, tuyệt đối không cho phép mang về người vừa gặp trên đường. Sau này các anh sẽ biết, không cần phải có lòng đồng cảm đâu, ngoại trừ hại chết càng nhiều người thì cũng sẽ hại chết chính các anh. Đó là những gì tôi muốn nói, các anh truyền lại cho những người khác đi, còn chuyện khác, Lý Thắng và Võ Trung có thể đại diện cho các anh tới tìm tôi.”

Cảnh Dương trở về phòng, lấy lõi tinh thể siêu năng lượng xuất hiện đầu tiên ở thế giới này ra,

nằm trên giường quan sát như đang thưởng thức một viên đá quý. Mỗi lần lõi tinh thể siêu năng lượng xuất hiện thì khu vực gần đó sẽ xảy ra hiện tượng lạ, còn sẽ thu hút rất nhiều zombie trí tuệ tới. Nếu lần nào hắn cũng lấy được lõi tinh thể siêu năng lượng trước khi hiện tượng lạ và zombie trí tuệ xuất hiện, là có thể giảm rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Lõi tinh thể siêu năng lượng không phải loại lõi tinh thể của zombie bình thường chạy loạn trên đường cái. Số lượng của lõi tinh thể siêu năng lượng chẳng những rất ít, hơn nữa lần nào cũng cách một thời gian rất lâu mới xuất hiện. Trên thế giới này chỉ có hắn và Tề Vân biết lõi tinh thể siêu năng lượng kế tiếp sẽ xuất hiện ở đâu mà thôi. Nếu Tề Vân không chết, có lần thất bại này, kế tiếp chắc chắn cậu ta sẽ chuẩn bị sớm hơn.

Nhưng mà Cảnh Dương cũng không lo lắng. Bởi vì hắn biết với cái tính ích kỷ của Tề Vân, khẳng định sẽ không nói chuyện lõi tinh thể siêu năng lượng này cho người khác biết. Ít nhất là không phải bây giờ. Cho nên dù Tề Vân tìm người khác hỗ trợ thì hắn cũng có thể ứng phó được.

Mạt thế đã đến rồi, từ giờ trở đi, số lượng zombie sẽ càng ngày càng nhiều. Không chỉ sẽ xuất hiện số lượng lớn zombie có trí tuệ, mà còn có vô số zombie bình thường. Hơn nữa hắn sắp phải đối mặt không chỉ có zombie, mà còn có những con người đang tranh đấu với hắn. Cho nên, càng sớm có được sức mạnh siêu nhiên là càng tốt. Bởi vì đủ khả năng tự bảo vệ mình và khả năng tấn công mới là sự đảm bảo lớn nhất để sống sót ở thế giới này.

Cảnh Dương ngồi dậy rồi khởi động hệ thống kích phát sức mạnh siêu nhiên đã tồn tại trong cơ thể. Thúc đẩy những năng lực còn rất mỏng manh nhanh chóng trở nên rõ ràng hơn.

Mồ hôi không ngừng túa ra trên trán của Cảnh Dương. Hắn nắm chặt lõi tinh thể siêu năng lượng đến khi ánh sáng của nó từ từ biến mất, màu xanh thẳm cũng chậm rãi biến mất và hoá thành một khối pha lê màu trắng xám. Cảnh Dương cuối cùng cũng thả lỏng bản thân mà nằm ngã xuống giường. Cả người hắn ướt sũng mồ hôi, há to miệng thở dốc.

Một lúc sau, cảm giác mệt mỏi của cơ thể biến mất trong nháy mắt. Chẳng những tay chân nhẹ nhàng hơn mà cả người cũng đều tràn ngập năng lượng vô cùng vô tận. Đây chính là năng lượng của lõi tinh thể siêu năng lượng đầu tiên.

Cảnh Dương đứng dậy đi chạy tắm rửa, sau đó thoải mái dễ chịu đi ngủ một giấc.

Ngày hôm sau, Cảnh Dương yêu cầu tất cả vệ sĩ bắt đầu sửa lại vũ khí của họ. Hắn tự mình vẽ bản vẽ và quay lại video rồi bảo bọn họ sửa theo, coi như là hắn tìm việc làm cho bọn họ. Có một số vệ sĩ rời đi để tìm người nhà ở phương xa, những người ở lại về cơ bản đều là không có người thân, hoặc nhà không xa nhưng người thân đã xác định là không thể cứu được nữa. Hầu hết những người muốn đi cũng đã rời đi lúc mở cửa rồi, hoàn toàn không có vào đây với những người này. Tuy trong lòng bọn họ rất đau buồn khi mất đi người thân, nhưng đối mặt với hiện thực tàn khốc, bọn họ có thể làm gì đây?

Thế nên Cảnh Dương cho bọn họ một số việc để làm, một mặt là có thể gia tăng số lượng vũ khí có thể sử dụng, mặt khác chính là có thể giảm bớt thời gian đắm chìm trong đau buồn của bọn họ.

Ngày nào nhóm vệ sĩ cũng đều cử hai ba người lái xe ra ngoài xem xét tình huống. Nhìn những thảm kịch xảy ra trước mắt trong thành phố và càng ngày càng có nhiều zombie, nhóm vệ sĩ đi ra ngoài đó liền không muốn đi ra ngoài nữa. Bọn họ tình nguyện dành hết thời gian để làm việc sửa đổi vũ khí, ít nhất là có thể tạm thời trốn tránh hiện thực.

TV trong đại sảnh được kết nối với camera do Cảnh Dương lắp đặt trên đường phố. Tổng cộng có mười mấy khung hình đường phố, có mấy cái đã không còn nhìn thấy được nữa. Mặc dù mấy cái còn lại đều có thể nhìn thấy, nhưng trừ ban đầu ngày nào cũng có người xem thì đến sau này số lần màn hình được bật lên càng ngày càng ít.

Khi cả thế giới đều đã hỗn loạn, ngày nào cũng có vô số thảm kịch xảy. Bọn họ ở đây lại như thiên đường, như thể không hề ảnh hưởng đến bọn họ vậy.

Thời gian từng ngày trôi qua, Cảnh Dương vốn định chờ cho đến khi sức mạnh siêu nhiên của những người khác bắt đầu xuất hiện. Sau đó sẽ đi ra ngoài săn zombie thông minh và dùng lõi tinh thể của chúng tăng mạnh sức mạnh siêu nhiên lên. Hiện tại hoàn toàn không cần đi ra ngoài. Bởi vì hiện tại không có cách nào bảo quản lõi tinh thể của zombie thông minh. Nếu không hấp thu năng lượng trong 24 tiếng thì năng lượng sẽ nhanh chóng xói mòn.

Cảnh Dương cho rằng mình còn có thể yên tĩnh một thời gian. Nhưng một ngày nọ khi hắn vừa ngủ dậy, Lý Thắng hớt hải chạy vào nói rằng bọn họ đã bị quân đội bao vây rồi.

Cảnh Dương sửng sốt một chút, nghĩ đang yên đang lành quân đội bao vây nơi này làm gì? Hẳn là không đến mức muốn cướp vật tư, chẳng lẽ là bởi vì giáo sư Thôi? Vậy cứ trực tiếp giao giáo sư Thôi cho bọn họ là được. Dù gì ông ấy ở lại đây cũng vô dụng, còn không bằng về căn cứ làm chút chuyện.

Cảnh Dương quyết định lên sân thượng xem tình hình trước, tùy tiện mở cửa đón khách không phải là tác phong của hắn.

Đứng trên sân thượng, Cảnh Dương cầm kính viễn vọng công suất cao mới nhất nhìn ra bên ngoài. Sau đó giật mình với chính thị lực của bản thân, hắn lấy kính viễn vọng ra, thử nhìn về phía xa. Hắn phát hiện nơi mình đang nhìn xa và nơi nhìn ở khoảng cách gần đều rõ ràng như nhau. Đây hẳn là hiệu quả mà lõi tinh thể siêu năng lượng mang đến.

Thậm chí không cần phải mở ra hệ thống, Cảnh Dương nhìn trực tiếp cũng có thể thấy rõ người ở bên ngoài. Cảm giác giống như trong mắt được lắp đặt kính viễn vọng vậy, có thể tùy ý điều tiết xa gần.

Cảnh Dương đưa kính viễn vọng trong cho Lý Thắng, sau đó trực tiếp đảo mắt nhìn xe và người bên ngoài. Nhìn những chiếc xe và quần áo của những người đó đúng là người của quân đội. Nhưng hắn nhớ rõ sau khi mạt thế đến thì quân đội đã chia thành nhiều phe, không biết hiện tại bên ngoài là phe nào.

Cảnh Dương quét mắt nhìn lướt qua, vậy mà nhìn thấy Tề Vân ngồi ở ghế phụ trên một chiếc xe.

Cảnh Dương nở nụ cười, nghĩ Tề Vân này đúng là có chút bản lĩnh. Nhanh như vâỵ mà đã từ ở chung với đám giết người đổi thành người của quân đội rồi. Thật là thú vị quá đi.

Xem ra hắn phải suy xét thật kỹ cái chuyện có muốn giao giáo sư Thôi này không thôi. Quân đội thì sao chứ, hắn sợ bọn họ sao? Huống chi bây giờ quân đội có nhiều phe phái như thế, Tề Vân cho rằng chỉ có cậu ta là tìm được quân đội làm chỗ dựa hả?