Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 215




Sau khi Cảnh Dương lên thuyền thì vẫn luôn ở trong phòng. Mặc dù thuyền đang đi ở trên biển nhưng ở trong thuyền lại không hề cảm thấy lắc lư, mà giống như đang ở trong một căn phòng trên đất liền vậy.

Tiêu Lăng khi ở nhà rất thích tìm Tiêu Cảnh gây sự, sau khi lên thuyền mà hai ba ngày vẫn không nhìn thấy Tiêu Cảnh, hắn liền cho rằng Tiêu Cảnh đang cố ý tránh mặt hắn. Tiêu Lăng nghĩ thầm, Tiêu Cảnh là nhờ có mình nên mới có thể đến Đảo Chúc Dương, vậy mà không hề nói một câu nào cảm tạ mình, lại còn dám tránh mặt mình nữa chứ, mình phải giáo huấn hắn mới được.

Cảnh Dương đang nửa nằm nửa dựa vào đệm lót thật dày trên giường nhắm mắt dưỡng thần, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài. Hắn mở mắt ra liền nhìn thấy Tiêu Lăng dẫn theo vài người khác bước vào. Đầu tiên là hùng hổ đi vào, nhưng sau khi nhìn thấy rõ bày trí trong phòng hắn thì lập tức sững sờ.

Cảnh Dương ngồi dậy, trong lòng biết rõ là bọn họ tới gây chuyện nên cũng lười hỏi bọn họ tới làm gì, mà chỉ ngồi nhìn bọn họ không nói lời nào.

"Ngươi ngược lại rất biết hưởng thụ ha." Sau khi phục hồi tinh thần, Tiêu Lăng nhìn Cảnh Dương châm chọc nói "Xem ra mẫu thân ta nói không hề sai, ngươi chính là hạng người hạ lưu không biết xấu hổ. Mới rời khỏi nhà được mấy ngày? Có vẻ như ngươi cố tình quên mất là nhờ ai mà ngươi mới có thể đến Đảo Chúc Dương rồi. Ngươi chẳng những không nói một câu cảm tạ ta mà còn dám tránh mặt ta."

"Cái miệng của ngươi tốt nhất là giữ cho sạch sẽ một chút, nếu không thì ta không ngại thả ngươi vào trong biển súc miệng đâu." Cảnh Dương lạnh lùng nhìn Tiêu Lăng nói "Tuy hiện tại ta vẫn không biết là tại sao mình có thể đến Đảo Chúc Dương, nhưng khẳng định không phải là nhờ ngươi."

"A," Tiêu Lăng tức đến bật cười "Ngươi cho rằng chỉ cần rời khỏi nhà thì ta sẽ không thể làm gì ngươi đúng không? Lại còn dám uy hiếp ta nữa? Ta nói cho ngươi biết, cho dù đã lên Đảo Chúc Dương thì ta vẫn sẽ có cách trị ngươi thôi. Bây giờ ngươi lập tức quỳ xuống xin lỗi ta, sau đó thì cút ra khỏi phòng này rồi tìm chỗ khác ở đi. Nếu không bây giờ ta không chỉ giáo huấn ngươi, mà ta sẽ giết ngươi khi vừa đến Đảo Chúc Dương!"

Cảnh Dương híp mắt, sau đó đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng cho rằng Cảnh Dương sợ hãi, cười đắc ý nhìn Cảnh Dương, nâng cằm chờ Cảnh Dương qua đi quỳ xuống.

Tiêu Cảnh bởi vì bị Lam Mạn Tử trấn áp tu luyện cho nên linh lực của hắn không cao bằng Tiêu Lăng, hơn nữa Tiêu Lăng luôn mang theo rất nhiều bảo vật ở trên người. Đối mặt với sự sỉ nhục của Tiêu Lăng, bất kể là ngoài sáng hay là trong tối, Tiêu Cảnh đều không có cách nào phản kháng mà chỉ có thể chịu đựng mà thôi. Nhưng cho dù thương tích mình đầy thì hắn cũng chưa từng đánh mất tôn nghiêm của mình. Bởi vì ở trong lòng Tiêu Cảnh, tôn nghiêm là thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống, Cảnh Dương đương nhiên sẽ giúp hắn bảo vệ nó.

Tiêu Lăng đã chuẩn bị xong tư thế, chỉ chờ Cảnh Dương quỳ xuống là hắn sẽ giơ chân giẫm lên mặt Cảnh Dương làm nhục hắn ngay.

Cảnh Dương đứng yên ở trước mặt Tiêu Lăng, sau đó thì giơ chân lên đột nhiên đá vào bụng Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng không hề phòng bị mà ăn cú đá này, sau khi lùi lại hơn hai thước thì mới nằm rạp trên sàn, ôm bụng và trưng ra bộ mặt vặn vẹo vì đau đớn.

"Tiêu Lăng!"

"Tiêu Lăng!"

Mấy người hầu của Tiêu Lăng sợ hãi trước hành động của Cảnh Dương, bọn họ không ngờ Cảnh Dương lại dám đá Tiêu Lăng, nhanh chóng chạy tới dìu Tiêu Lăng.

Mấy ngày nay Cảnh Dương đã ăn không ít tiên quả, linh lực tăng lên thấy rõ, ngay cả bản thân hắn cũng sợ hãi, không cần sử dụng hệ thống vậy mà linh lực cũng tăng lên nhanh như vậy. Đảo Chúc Dương thật không hổ là tiên đảo có nhiều thần tiên nhất.

Dưới sự nâng đỡ của mấy người họ, Tiêu Lăng vẫn đau đến nỗi không thể đứng dậy. Hắn cũng là người tu luyện, hơn nữa linh lực không hề thấp, vậy mà hôm nay lại bị Cảnh Dương đá không đứng dậy nổi. Điều này khiến hắn phẫn nộ không thôi, chỉ vì quá đau đớn, hắn chỉ có thể chỉ vào Cảnh Dương mà không nói được câu nào.

"Tiêu Cảnh! Ngươi còn không mau xin lỗi Tiêu Lăng, cầu xin hắn tha thứ cho ngươi!" Dương Tuấn Mậu nghiêm túc nhìn Cảnh Dương, dùng ánh mắt ám liều mạng ám chỉ Cảnh Dương mau nhận sai.

Cảnh Dương khó hiểu nhìn ánh mắt của Dương Tuấn Mậu, kích hoạt hệ thống nhanh chóng tìm kiếm thì mới biết hoá ra Dương Tuấn Mậu này yêu thầm Tiêu Cảnh. Chẳng qua, tuy Dương Tuấn Mậu là đích trưởng tử của Dương gia trong tứ đại gia tộc ở nam cảnh, nhưng lại bị phụ mẫu dạy rằng ngàn vạn lần đừng đắc tội Tiêu Lăng, lại còn phải ra sức lấy lòng Tiêu Lăng. Cho nên dù Dương Tuấn Mậu hắn thích Tiêu Cảnh thì cũng chưa bao giờ không dám biểu hiện ra ngoài.

Cảnh Dương chế nhạo nhìn Dương Tuấn Mậu, sau đó chuyển mắt nhìn Tiêu Lăng đang đau đến run rẩy.

"Tiêu Cảnh, ngươi đúng là không biết tốt xấu. Nếu không phải bởi vì a di là đồ đệ của chủ nhân Đảo Chúc Dương, thì làm sao ngươi có thể được đến Đảo Chúc Dương?" Trưởng tử của Thành gia trong tứ đại gia tộc giáo huấn Cảnh Dương "Ngươi có cơ hội đến Đảo Chúc Dương là nhờ Tiêu Lăng, nhưng ngươi lại ở trong một căn phòng tốt hơn Tiêu Lăng. Ngươi không biết cảm ơn thì thôi đi, hiện tại còn dám động thủ với Tiêu Lăng nữa!"

"Ta đâu có động thủ với hắn." Cảnh Dương cười nhạo nói "Ta động chân."

Tiêu Lăng chật vật đứng lên, ôm bụng thở hổn hển nói "Các ngươi, giáo huấn hắn một trận cho ta, đánh chết ta chịu!"

"Các ngươi đang làm gì ở đây?!" Một nữ nhân với vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ở cửa, nữ nhân này là một trong những người quản giáo đệ tử cũng tới đón bọn họ.

"Hứa quản giáo......." Tiêu Lăng xoay người nhìn nữ quản giáo kia, sau đó chỉ vào Cảnh Dương nói "Trước đó ngài đã nói rằng không được gây sự ở trên thuyền, nhưng mà hắn lại dám đá ta, bụng của ta nhất định đã bị thương rồi."

"Vậy tại sao ngươi lại chạy đến phòng người khác để bị đá?" Hứa quản giáo không vui nhíu mày hỏi.

"Ta, ta......." Mặc dù Tiêu Lăng dễ xúc động nhưng lại không ngu, hắn biết lúc này mình không thể nói trước mặt Hứa quản giáo rằng mình tới tìm Cảnh Dương gây sự được, chỉ có thể nói sang chuyện khác "Hứa quản giáo, tại sao chỉ có phòng của hắn là tốt hơn phòng của bọn ta vậy?"

"Đây không phải là chuyện các ngươi nên quan tâm. Bất kể bọn ta sắp xếp như thế nào đều là tuân theo quy củ, từ lúc các ngươi bước lên con thuyền này thì nhất định phải tuân thủ quy củ của Đảo Chúc Dương. Còn hai ngày nữa là đến Đảo Chúc Dương rồi, ta nghĩ ta nên nhắc nhở các ngươi về quy củ lớn nhất trên Đảo Chúc Dương, chính là cái gì không nên biết thì các ngươi đừng hỏi, chuyện không nên quan tâm thì các ngươi đừng tò mò. Nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng!" Hứa quản giáo nghiêm túc cảnh cáo bọn họ.

"A dì của ta chính là đồ đệ của chủ nhân Đảo Chúc Dương, bọn họ đều nhờ ta mới có thể lên Đảo Chúc Dương, chẳng lẽ căn phòng này không phải nên để ta ở sao?!" Tiêu Lăng làm thế nào cũng nuốt không trôi cơn tức này, chỉ có thể lấy a di của mình ra. Thù bị Cảnh Dương đá hắn có thể chờ lên đảo rồi báo, nhưng hiện tại hắn nhất định phải có được căn phòng này.

"Quy củ của Đảo Chúc Dương đều là thần tôn Bạch Quảng đặt ra, cho dù là a di của ngươi tiên giả Mạn Thanh cũng không được vi phạm, nếu không cũng sẽ bị trừng phạt. Nếu ngươi không muốn liên lụy tiên giả Mạn Thanh bị phạt thì tốt nhất là rời khỏi đây ngay, ở trong phòng của mình không được ra ngoài cho đến khi tới Đảo Chúc Dương."

Tiêu Lăng tức đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn nghẹn một cục tức, cắn răng đứng yên tại chỗ. Mấy người khác ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết nên làm thế nào.

Hứa quản giáo thấy bọn họ không làm theo lời nàng nói liền lùi về sau hai bước, sau đó phất tay, mấy người bọn họ lập tức bị một cổ lực lượng cuốn bay ra ngoài, toàn bộ té lăn quay trên mặt đất, cổ lực lượng kia còn thuận tiện đóng cửa lại.

Hứa quản giáo quát "Người đâu, nhốt riêng mấy người này vào phòng giam để tự suy ngẫm, và không được phép cho bọn họ ăn bất cứ thứ gì trong vòng hai ngày tới."

Đám người Tiêu Lăng bị quăng ngã đến choáng váng đầu óc, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị một nhóm người đột nhiên xuất hiện kéo đi.

Cảnh Dương thấy trò hề đã kết thúc và cũng không còn chuyện của mình nữa, liền đi tới mép giường ngồi xuống, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Cảnh Dương nhắm mắt lại suy nghĩ, dựa theo phản ứng vừa rồi của Tiêu Lăng và những lời hắn đã nói, thì chỉ có một mình hắn là được ở trong một căn phòng đặc biệt tốt mà thôi, cho nên Tiêu Lăng mới có thể không cam tâm và ghen tị như vậy. Lại liên tưởng đến việc Lam Mạn Tử bị Huyền Hỏa làm bỏng, hẳn là từ khi hắn xuyên đến đã có người bắt đầu bảo hộ hắn, hơn nữa còn cho hắn sự chiếu cố đặc biệt.

Hắn lấy miếng ngọc bội màu trắng ra, nhìn tới nhìn lui cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng khi hắn cầm miếng ngọc bội này ở trong lòng bàn tay, hắn mơ hồ cảm giác được ngọc bội đang nhảy lên ở trong lòng bàn tay của mình.

........................

Cảnh Dương ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại thì ngẩn ngơ một lát, sau đó thì nghĩ hẳn là sắp đến Đảo Chúc Dương rồi. Lên thuyền lâu như vậy mà hắn vẫn luôn ở trong phòng, chi bằng trước khi xuống thuyền đi ra ngoài nhìn cảnh biển, trước kia hắn đã từng rất thích biển.

Hắn đứng dậy rời khỏi giường, bước qua mở cửa, bởi vì không hề chuẩn bị tâm lý nên hắn bị bão tuyết giống dao nhỏ xẹt qua mặt dọa lập tức đóng cửa lại.

Nếu không phải hắn còn nhớ rất rõ đây là thế giới tu tiên thì hắn đã tưởng rằng mình đến bắc cực rồi, không phải muốn đến Đảo Chúc Dương sao? Vì sao trên biển lại có bão tuyết lớn như vậy?

Cảnh Dương ngồi lại giường ôm chăn suy nghĩ, cũng may là trong phòng không hề lạnh, nếu không thì hắn mặc ít như vậy đã trực tiếp biến thành tảng băng rồi.

Cảnh Dương chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì có hai thiếu niên mặc y phục dày mỗi người bưng một cái khay bước vào, nói với Cảnh Dương "Sắp phải rời thuyền rồi, bọn ta giúp ngươi thay y phục."

Cảnh Dương cũng không hỏi nhiều, sau khi xuống giường liền tùy ý hai người họ giúp hắn mặc y phục. Cuối cùng khi hắn khoác lên cái áo choàng lông to màu trắng tinh và đội mũ lên xong, hắn mới đi theo sau hai người họ ra khỏi phòng.

Bên ngoài đúng như những gì Cảnh Dương suy nghĩ, là một mảnh băng thiên tuyết địa, gió to ngang ngược thổi mạnh. Mà Cảnh Dương ngoại trừ trên mặt hơi lạnh ra, thì cơ thể được bọc trong lớp áo choàng không hề cảm thấy lạnh.

Con thuyền này của bọn họ hiện đang trượt ở trên mặt băng, lúc Cảnh Dương đi đến đầu thuyền thì thấy có vài người khác đang đứng ở đó rồi. Tuy bọn họ cũng đã mặc áo bông thật dày, nhưng vẫn lạnh đến sắc mặt xanh xao môi tím tái, cơ thể cũng run bần bật lên.

Cảnh Dương đứng ở đầu thuyền nhìn ra xa xa, phía xa có một hòn đảo rất lớn, lớn đến mức không nhìn thấy đầu hai bên. Trên đảo có mấy đỉnh núi cao lúc này đang bị bao phủ bởi tuyết trắng.

Thuyền dừng ở rìa Đảo Chúc Dương, sau khi đám người Cảnh Dương xuống thuyền, có mười mấy người đang vây quanh một cỗ kiệu chờ bọn họ. Hứa quản giáo tiến lên nói mấy câu với nam tử dẫn đầu, sau đó vị nam tử kia đi về hướng Cảnh Dương và mời hắn ngồi lên cỗ kiệu.

Cảnh Dương ngồi lên cổ kiệu dưới ánh mắt ghen tị và phức tạp của những người khác. Mặc dù trong lòng Tiêu Lăng rất phẫn nộ và bất mãn, nhưng bị nhốt hai ngày đã dạy cho hắn biết lúc nào nên câm miệng thì câm miệng.

Cái gọi là giam lỏng không đơn giản là chỉ nhốt bọn họ trong phòng, mà khi bị nhốt, căn phòng nơi bị nhốt sẽ làm tiêu hao rất nhiều linh lực của bọn họ. Hơn nữa, khi bọn họ nảy ra ý tưởng phản kháng thì đầu sẽ đau như muốn nứt ra.

Trên lớp tuyết thật dày, ngoại trừ đám người Tiêu Lăng đi rất khó khăn, những người khác và người trên Đảo Chúc Dương đều bước đi rất nhẹ nhàng tự nhiên. Nâng cỗ kiệu chính là bốn tráng hán, cỗ kiệu ở trên vai bọn họ không hề lắc lư một chút nào. Đối với bọn họ, trọng lượng của cỗ kiệu lẫn Cảnh Dương nhẹ như một tờ giấy vậy.

Cảnh Dương thoải mái dễ chịu ngồi trong kiệu, xốc bức màn lên nhìn cảnh tuyết bên ngoài. Trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao một tiên đảo trên biển lại bị băng tuyết bao phủ dày đặc như vậy. Từ khi hắn biết đến Đảo Chúc Dương thì vẫn cho rằng nơi này là một hòn đảo nhỏ ấm áp, bốn mùa như xuân trăm hoa đua nở, hoàn toàn không ngờ nó lại như thế này. Làm thế nào mà tiên quả và những con tiên thú đó lại có thể tồn tại được trong thời tiết lạnh giá và gió tuyết lớn như vậy chứ?

Tiêu Lăng được ba người Dương Tuấn Mậu, Thành Dực và Vưu Tường dìu đi, hắn vừa ôm bụng chịu đựng đau đớn vừa bước từng bước đi về phía trước. Lâu lâu hắn lại ngẩng đầu nhìn cổ kiệu phía trước, trong lòng càng nghĩ càng giận, càng tức thì bụng càng đau.

Hắn không hiểu tại sao người nhận được sự đãi ngộ tốt như vậy là Tiêu Cảnh chứ không phải mình, rõ ràng a di của hắn mới là đồ đệ của chủ nhân đảo này mà, hắn cảm thấy bọn họ nhất định là đã nghĩ sai ở đâu rồi nên mới có thể cho Cảnh Dương đãi ngộ cao như vậy. Hắn nghĩ thầm, chờ khi mình gặp được a di rồi, mình nhất định phải tố cáo bọn họ để bọn họ không kịp hối hận.

Cảnh Dương đang chống cằm ngẩn ngơ nhìn tuyết rơi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cùng tiếng ồn ào kéo suy nghĩ của hắn về hiện thực, những âm thanh đó rõ ràng là do đám người Tiêu Lăng tạo ra.

Hai ngày nay Tiêu Lăng chưa được uống một giọt nước nào. Mặc dù đối với người có được linh lực thì không ăn gì mấy ngày cũng không sao. Nhưng hắn đã tiêu hao không ít linh lực ở trong phòng giam rồi, trên bụng lại có thương tích không được trị liệu nữa. Cho dù được Dương Tuấn Mậu và Thành Dực nâng đỡ thì hắn cũng không thể tiếp tục đi về phía trước nữa, hai chân mềm nhũn liền ngã nhào xuống nền tuyết.

"Tiêu Lăng, ngươi không sao chứ?" Dương Tuấn Mậu quỳ trên mặt đất đỡ Tiêu Lăng hỏi.

"Ta, ta không đi nổi nữa." Tiêu Lăng quả thật là vừa đau vừa mệt vừa vất vả, nhưng vẫn chưa đến mức là không thể tiếp tục bước đi. Chẳng qua hắn nghĩ đến mình đi mệt gần chết, mà Cảnh Dương lại thoải mái dễ chịu ngồi trong kiệu, hắn liền tức không muốn đi nữa.

"Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh!" Dương Tuấn Mậu lớn tiếng kêu lên.

"Dừng lại." Cảnh Dương kêu những người đang nâng kiệu dừng lại, hắn muốn xem những người đó lại muốn làm gì.

"Tiêu Cảnh." Dương Tuấn Mậu đứng dậy đi lên phía trước vài bước, nói "Tiêu Lăng bị ngươi đá bị thương, lại mất lượng lớn linh lực nữa. Hiện tại đã không thể nào đi tiếp được nữa, ngươi nhường kiệu lại cho hắn ngồi đi."

"Dựa vào cái gì?" Cảnh Dương ngồi trong kiệu nhàn nhạt nói.

"Dù sao thì hắn cũng là đệ đệ của ngươi, nếu hắn xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể giải thích với phụ thân và mẫu thân của ngươi được." Dương Tuấn Mậu tự cho là tận tình khuyên nhủ.

"Nơi này là Đảo Chúc Dương, không phải Tiêu gia, ta không cần phải giải thích bất kỳ điều gì với ai cả. Còn có, mẫu thân của ta đã qua đời nhiều năm trước rồi. Nữ nhân hiện tại ở Tiêu gia kia không phải là mẫu thân của ta." Cảnh Dương nói.

"Tiêu Cảnh!" Tiêu Lăng tức giận gầm lên "Ngươi dám bất kính với mẫu thân của ta, ta thấy ngươi thật sự chán sống rồi. Ngươi lập tức cút xuống xin lỗi mẫu thân cho ta, nếu không ta nhất định sẽ nói chuyện này với a di, đến lúc đó ngươi đừng có hối hận!"

"Không phải hắn rất có tinh thần sao?" Cảnh Dương châm chọc nói "Xem ra còn chưa đến mức là đi không nổi đâu, ngươi thích mách lẻo như vậy thì mách đi, mặc kệ ngươi muốn trả thù như thế nào, ta đều tiếp. Chúng ta cứ nhìn xem rốt cuộc là ngươi bị ta chỉnh chết trước, hay là ta bị ngươi giết chết trước."

Trước khi những người nâng kiệu lại bắt đầu đi về phía trước, Dương Tuấn Mậu kêu lên "Đợi đã, có thể cho Tiêu Lăng ngồi chung không, hắn thật sự không thể đi được nữa."

"Hứa quản giáo, chẳng lẽ trên đường tới đây ngươi không có giảng cho bọn họ quy củ của Đảo Chúc Dương sao?" Nam tử lúc nãy xác nhận thân phận của Cảnh Dương nhíu mày hỏi Hứa quản giáo.

"Đương nhiên là đã nói qua, chỉ là trong mấy người này có chất chi của Mạn Thanh tiên giả, tự cho là lên đảo liền có thể ỷ vào thanh danh của Mạn Thanh tiên giả muốn làm gì thì làm. Ta thấy bọn họ vẫn phải nếm thêm chút khổ sở thì mới biết Đảo Chúc Dương là nơi như thế nào." Hứa quản giáo nói với nam tử kia.

Nam tử xoay người nhìn Dương Tuấn Mậu nói " Đảo Chúc Dương không phải là nơi mà các ngươi có thể đưa ra yêu cầu, bất cứ yêu cầu gì cũng không được. Nếu đi không nổi thì không cần đi nữa, cho dù các ngươi chết ở đây cũng không có ai quan tâm đâu."

Nhìn những người đó càng đi càng xa, mà gió tuyết cũng càng lúc càng lớn. Cho dù Tiêu Lăng không cam lòng hay không phục, thì cũng chỉ có thể cố gắng theo sau. Nếu không bọn họ có thể thật sự sẽ chết cóng ở đây.