Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, tiếng chuông còn chưa vang lên thì đã có một số sinh viên dậy sớm gấp chăn lại để đề phòng không đủ thời gian, nếu không gấp chăn thành đậu phụ, đến lúc đó bị trừ điểm nội vụ, ai biết huấn luyện viên sẽ nghĩ ra biện pháp gì trừng phạt bọn họ.
Chẳng qua, vốn dĩ đã không nhớ nhiều, sau khi ngủ một giấc, bọn họ đều quên sạch trơn.
Mấy thiếu niên trong ký túc xá không khỏi vò đầu bứt tóc, cái công việc nội vụ tinh tế như vậy, một đám nam sinh bọn họ sao có thể làm được a!
Nhìn mấy người đang rầu thúi ruột xếp đậu phụ, những người khác tối hôm qua không chạm vào đậu phụ trên đầu giường mỉm cười, quả nhiên cách làm này của bọn họ là chính xác nhất.
Hơn mười phút trôi qua, không một ai có thể thu phục được khối đậu phụ này.
Tiếng chuông vang lên, bọn họ chỉ có thể thả chăn xuống rồi đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Thời điểm tiếng chuông vang lên, Lạc Vũ trong nháy mắt tỉnh lại, cậu nhanh chóng mặc quân phục rồi chạy xuống lầu tập hợp.
Thể dục buổi sáng kết thúc, các sinh viên lục tục trở về ký túc xá, sau đó nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sắp xếp nội vụ.
"Ai nha, tôi nhớ rõ xếp thế này mà ta, vì cái gì tôi xếp lại không giống?" Có ngoại hình thanh tú ưa nhìn, Hạ Vân Phi kêu thảm thiết.
Bọn họ chỉ có mười lăm phút để đánh răng rửa mặt, sửa sang lại nội vụ.
Giờ đã qua một nửa thời gian, nội vụ còn chưa ra đâu vào đâu, Hạ Vân Phi không khỏi buồn rầu.
"Đúng vậy, giờ làm sao đây, ngày hôm qua tôi không thấy rõ".
"Tôi thấy rõ ràng, phòng ngừa ngủ một giấc quên hết mọi thứ, sáng nay tôi rời giường rất sớm, kết quả, vẫn quên như thường.
Đừng nói là mới buổi sáng đầu tiên tôi phải bỏ mình đi?"
"Ha ha, may mà hôm qua tôi nhanh trí không đụng vào cái chăn, hiện tại nó vẫn còn y nguyên.
A a a, cậu làm gì vậy, đừng..."
"Muốn chết thì mọi người cùng chết".
"Thực sự phục mấy cậu, đã lớn như vậy vẫn chơi trò con nít này, giờ phải mau nghĩ cách làm sao đi".
"Hay là hỏi cách vách?"
"Cách vách càng hỏng bét a!"
.............!
Khi tất cả còn đang phiền não, chỉ có một mình Lạc Vũ đánh răng rửa mặt, yên lặng bắt đầu xếp đậu phụ.
Lạc Vũ đem chăn giũ ra rồi gập đôi chăn, sau đó gập tư, đặt chăn trên giường, nhanh chóng gập chiều ngang của chiếc chăn lại, tiếp đó lại gập hai bên chiều dọc của chăn.
Sau khi làm xong, Lạc Vũ đặt chiếc màn vào rồi gập vuông lại, một khối đậu phụ hoàn chỉnh đã ra lò.
Đứng bên cạnh giường Lạc Vũ xem hết toàn bộ quá trình, Hà Vân Phi không khỏi trợn mắt há mồm.
"Lạc Vũ, cậu thật lợi hại a!"
Một tiếng này của Hà Vân Phi đã thu hút sự chú ý của những người khác, sau khi nhìn thấy một khối đậu phụ chỉnh tề đến không thể chỉnh tề hơn, tất cả đều kinh ngạc cảm thán.
"What, nhanh như vậy đã gấp xong rồi, mới vừa rồi tôi thấy cậu ta còn đang giũ chăn".
"Rốt cuộc cũng được cứu rồi, Lạc Thủ khoa, cậu cứu tôi với?"
"Tôi nữa".
...............!
Dãy lầu sáu ký túc xá có hai mươi người, Lạc Vũ không có khả năng giúp mỗi người gấp chăn, trong hai tuần tới, cậu cũng không có khả năng mỗi ngày đều giúp bọn họ gấp chăn đi? Bất quá, tuy bọn họ đều là bạn học mới, mọi người đều không quen thuộc lắm, nhưng dù sao thì trong bốn năm đại học bọn họ vẫn phải học cùng nhau, Lạc Vũ không thể lần nào cũng từ chối được.
Lạc Vũ cầm lấy chăn của Hà Vân Phi trải xuống mặt đất, rồi nói: "Tôi sẽ làm lại một lần, các cậu làm theo tôi".
"Được".
Những người khác cũng mặc kệ, chỉ cần có người dạy bọn họ là được, dù sao thì bọn họ cũng biết trong vòng hai tuần tới cũng không thể mỗi ngày đều làm phiền Lạc Vũ được, cho nên bọn họ vẫn nên tự thân vận động thì hơn.
Lạc Vũ làm ba lần, những người khác trên cơ bản đều đã làm xong, tuy xếp không được đẹp lắm, nhưng ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn.
"Wow, Lạc Vũ, vừa rồi cậu gấp chăn trông rất thành thạo, cậu đã luyện tập trước à?" Thời điểm ngồi xe tới căn cứ quân huấn, Hà Vân Phi ngồi cạnh Lạc Vũ, nên cậu ta quen thuộc mà cùng Lạc Vũ hàn huyên, tuy Lạc Vũ ít khi trả lời cậu ta, nhưng Hà Vân Phi vẫn vui vẻ tự hỏi tự trả lời.
Lạc Vũ chân bước xuống lầu, đầu không quay lại nói: "Tôi đã học trước đó".
Người nào đó lúc ấy tay cầm tay dạy cậu học.
"A, thì ra là như vậy.
Cảm ơn cậu nha, bằng không bọn tôi đều thảm".
"Đúng vậy, cảm ơn cậu, Lạc Vũ".
"Một chút nữa anh em mời cậu ăn kem".
"......."
"......."
Ban đầu, mọi người đều cảm thấy Thủ khoa đại học Lạc Vũ rất cao lãnh, vì cậu không nói chuyện với mọi người, cho nên những người trong ký túc xá cũng không chủ động bắt chuyện với Lạc Vũ, ngoại trừ Hà Vân Phi.
Hiện tại bọn họ chỉ nhờ một chút, Lạc Vũ liền đồng ý giúp bọn họ một tay, mặc dù chỉ là một việc nhỏ, thế nhưng, chính bởi vì như vậy, bọn họ mới phát hiện được kỳ thực Lạc Vũ cũng không khó ở chung như vậy, chỉ là do cậu quá kiệm lời mà thôi.
.....................!
Nắng mùa hè chói chang, mặt trời đã lên đỉnh đầu, trên bãi đất trống to rộng, chỉ thấy một đội sinh viên mặc quân phục rằn ri màu xanh lục đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, một khi có người nào động đậy một chút thì sẽ được huấn luyện viên đứng đằng trước cảnh cáo.
"Tất cả đứng vững cho tôi, còn năm phút đồng hồ, nếu ai động đậy, buổi chiều sẽ bị phạt chạy một vòng quanh sân".
Huấn luyện viên thân hình to lớn, thanh âm hét lên vang dội, hai mắt như ưng đảo qua từng sinh viên nhễ nhại hồ hôi.
Vốn dĩ sinh viên đã có chút không thể kiên trì được, nhưng sau khi nghe những lời này, bọn họ như được tiếp thêm sinh lực mà kiên trì đứng thẳng.
So với những người khác, thể lực của Lạc Vũ tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ gương mặt bị ửng đỏ do phơi nắng, trên trán cũng chỉ toát ra một chút mồ hôi.
Huấn luyện viên da ngăm đen cuối cùng cũng chuyển tầm mắt lên người Lạc Vũ, tạm dừng hai giây, sau đó liền hét lớn: "Đã hết giờ, tất cả chú ý, nghiêm, bên phải quay...!Giải tán, nghỉ ngơi mười lăm phút".
Tất cả sinh viên lập tức giải tán, toàn bộ đều chạy đến dưới tán cây đa lớn gần đó nghỉ ngơi.
"Nóng muốn chết, mồ hôi chảy ra ướt hết cả quần áo".
Một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú than thở nói: "Quân huấn dưới cái thời tiết này quả thực muốn mệnh mà, Lạc Vũ, cậu nói đúng không?"
"Còn tốt".
Lạc Vũ thở phào một hơi, nói.
"Lạc Vũ, cậu không nóng sao? Tôi thấy cậu cũng không đổ mồ hôi mấy a!" Nhìn Lạc Vũ vẫn thần thanh khí sảng*, Hà Vân Phi lộ vẻ hâm mộ.
* Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.
"Nóng".
Lạc Vũ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, cậu sao có thể không nóng được, chẳng qua do cậu có thể chất không dễ ra mồ hôi, cho nên dù có phơi nắng lâu như vậy, cậu cũng chỉ đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Đây, Lạc Vũ, cậu lau đi".
Một nữ sinh có khuôn mặt đáng yêu, dáng người nhỏ xinh đi tới đưa cho Lạc Vũ một cái khăn giấy.
Lạc Vũ sững người một chút, trước mặt nhiều người từ chối ý tốt của một cô gái có vẻ không được tốt lắm, vì vậy Lạc Vũ trực tiếp nhận lấy, sau đó nói cảm ơn.
Lớn lên đẹp như vậy, thanh âm còn dễ nghe như vậy, nữ sinh trực tiếp đỏ mặt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lạc Vũ nữa, cô nàng thẹn thùng chạy về chỗ đám con gái, sau đó bị vài nữ sinh trêu ghẹo một hồi.
"Thiên a, Lạc Vũ, mới ngày đầu tiên thôi đã có nữ sinh chạy đến trước mặt cậu soát hảo cảm, đáng thuơng tôi đến cả tay của con gái còn chưa từng được nắm qua".
Hà Vân Phi tỏ vẻ hâm mộ ghen tị hận mà than thở: "Không phải chỉ học tập tốt, lớn lên đẹp trai, biết đàn dương cầm thôi sao.
Tại sao lại không có nữ sinh nào tặng khăn giấy cho tôi a?"
"Không có biện pháp, ai bảo so với Lạc Vũ, cậu kém hơn một chút làm chi! Nếu cậu có thành tích tốt, lớn lên đẹp trai một chút, lại học thêm mấy thứ tài nghệ, đảm bảo đám con gái mê cậu như điếu đổ".
Nam sinh bên cạnh thân cao hơn mét tám, mặt chữ điền, vẻ mặt dương cương chính khí tiếp lời.
"Hạ Chính Cương, mọi người đều là anh em, có ai đả kích anh em nhà mình như cậu không?" Hà Vân Phi bất mãn nói, cậu ta nào có kém như vậy đâu.
Hạ Chính Cương nhún vai: "Cậu cũng biết tôi chỉ ăn ngay nói thẳng mà thôi".
Hà Vân Phi buồn bực đến không biết nói gì cho phải.
"Ha ha ha..." Những người khác nhìn vẻ mặt buồn bực của Hà Vân Phi mà sung sướng cười.
Khóe miệng Lạc Vũ hơi cong lên, đây là bạn học của cậu, mọi người đến từ khắp mọi miền đất nước, tuổi cũng không sai biệt lắm, đều là những người trẻ tuổi, dù cho vừa mới bắt đầu không quen thuộc lắm, nhưng rất nhanh sẽ làm quen với nhau.
Tuy lúc đầu mọi người đều cảm thấy Thủ khoa đại học Lạc Vũ tương đối lạnh lùng, khó có thể tiếp cận.
Nhưng sau hai ngày ở chung, những người khác đều phát hiện, Lạc Vũ tuy ít nói, cũng không chủ động lắm, nhưng chỉ cần có việc gì cần cậu hỗ trợ, cậu sẽ không từ chối.
Cho nên, sau khi quen với tính quạnh quẽ của Lạc Vũ, mọi người cũng không cảm thấy gì.
Đương nhiên, người không ưa Lạc Vũ cũng có.
"F*ck, không phải chỉ là cái khăn giấy thôi sao, có gì mà hâm mộ.
Muốn khăn giấy thì ra ngoài tiệm mà mua, hai tệ một bao".
Thiếu niên dựa vào gốc cây đa khinh thường bĩu môi.
Nguyên bản tiếng cười vui vẻ đột nhiên ngừng lại, Hà Vân Phi hừ lạnh một tiếng: "Đừng để ý tới cậu ta, cậu ta chính là như vậy, nhìn người khác tốt lên, chứng bệnh đỏ mắt liền phát tác".
Lạc Vũ thực sự không có để ý, mấy lời ác ý khó nghe cậu đều đã nghe qua, lời này của nam sinh khá bình thường.
Chính cậu không sinh sự, nhưng không đại biểu người khác sẽ không.
"Hà Vân Phi, cậu nói cho rõ ràng, ai bị bệnh đỏ mắt hả?" Đinh Minh Chu lớn tiếng hỏi, hắn không thích nghe người khác nói xấu mình, một chút cũng không được.
"Ai?" Hà Vân Phi liếc mắt nhìn Đinh Minh Chu một cái: "Ai kêu to nhất là nói người đó".
"Có ngon thì lặp lại lần nữa coi".
Đinh Minh Chu giơ nắm đấm lên, làm bộ phải nhào vô đánh Hà Vân Phi.
"Làm gì, muốn đánh nhau phải không?" Thân hình to lớn của Hạ Chính Cương trực tiếp đứng giữa, Đinh Minh Chu tức khắc túng quẫn.
"Tôi...! tôi chỉ là..." So với thân hình to cao hơn mét tắm, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của Hạ Chính Cương, thì Đinh Minh Chu cao chưa đến mét bảy, thân hình gầy như gậy trúc cũng chỉ có thể chịu thiệt.
"Xảy ra chuyện gì?" Phát hiện tình huống bên này có gì đó không đúng, huấn luyện viên đi tới, hét lớn: "Mấy nam sinh các cậu mới nghỉ ngơi vài phút liền dư thừa tinh lực đúng không? Vậy toàn bộ nam sinh phạt chạy 800 mét, nếu chạy không xong thì không được ăn cơm".
"A....."
Tức khắc, tiếng kêu thảm thiết vang lên tục.
Mà đầu sỏ gây tội Đinh Minh Chu đương nhiên thu hoạch không ít ánh mắt thù hận.
.