Hệ Thống Huyết Tộc

Chương 145




Ngày hôm sau đã đến và khi Vorden thức dậy, đôi mắt cậu đã thâm quầng vì trằn trọc. Cuối cùng thì Quinn cũng ngủ được, nhưng dường như cậu cũng không khá hơn là mấy.

"Ngủ không được nhiều?" Quinn hỏi.

Vorden lắc đầu khi nhìn Peter, người dường như vẫn đang say giấc nồng. "Ít nhất thì cậu ta vẫn giống một con người."

Tất cả các học viên năm nhất đã được nghỉ hai ngày tiếp theo sau chuyến thám hiểm.

Với hai ngày nghỉ tiếp theo, Quinn biết rằng cậu cần phải nhanh chóng tìm ra giải pháp cho tình hình của Peter. Đó là một thành phố rộng lớn không chỉ có dân trong trường mà cả công nhân và binh lính bên ngoài.

Chắc chắn có một nhà xác trong thành phố. Mặc dù tội ác dẫn đến chết người không xảy ra, giống như ở một thành phố bình thường vì hầu hết công dân là binh lính, nhưng điều đó không có nghĩa là không có bất kỳ tội ác nào. Có một điều chắc chắn là họ không muốn lấy một thi thể từ nhà xác trong ngôi trường mà họ đang ở. Nó sẽ quá rõ ràng và một cuộc điều tra khác sẽ được tiến hành.

Trong khi Quinn đang suy nghĩ xem nên làm gì thì có tiếng gõ cửa. Khi mở cửa, họ ngạc nhiên khi thấy Layla ở đó. Cô ấy đang ở một mình nhưng đến để cập nhật tình hình cho họ về Erin.

"Có vẻ như cô ấy đã bình tĩnh lại một chút", Layla nói. "Và tớ thành thật mà nói, điều đó thật kỳ lạ. Cô ấy thực sự không buồn vì việc cậu là ma cà rồng ngay cả khi tớ đã cố gắng giải thích điều đó cho cô ấy, nhưng chỉ là cậu có thể giúp chúng ta nhiều hơn trong quá trình đánh giá. Dù sao thì, cậu ta sao rồi?"

Quinn sau đó tiếp tục giải thích về những gì đã xảy ra với Peter và cách cậu ta biến thành một Ngạ quỷ. Khi Quinn đề cập đến điều này, mặt cô ấy lập tức trùng xuống, cô ấy đã đọc đủ sách để biết một số mặt trái của việc ở gần một Ngạ quỷ. Một số người trong số họ là những sinh vật đói khát máu, trong khi những người khác liên tục thèm ăn thịt người.

Và sau khi nghe lời giải thích của Quinn, có vẻ như cô ấy đã đúng.

"Cậu biết đấy sau khi nhìn thấy cậu biến Peter, tớ đã nghĩ rằng cậu đang giấu tớ điều gì đó, nhưng tớ đoán đây là điều mà cậu sợ và thành thật mà nói, trở thành Ma cà rồng là điều tuyệt vời trên tất cả, nhưng trở thành Ngạ quỷ thì không hay ho lắm," Layla nói.

Quinn bắt đầu suy nghĩ về những gì Layla vừa nói, trước khi mọi chuyện xảy ra, cậu đã nghiêm túc xem xét việc biến Layla thành Ma cà rồng. Tuy nhiên, hệ thống đã nói rằng kết quả này, một người nào đó biến thành một Ngạ quỷ, là một trong những lựa chọn.

"Hệ thống, nếu tôi sử dụng huyết lễ trên Layla thì kết quả sẽ như vậy sao?" Quinn hỏi.

"Thành thật mà nói, tôi không chắc, điều đó phụ thuộc vào con người hay tình huống mà họ đang ở. Có lẽ Peter đã trong tình trạng cái chết cận kề khi nghi lễ được hình thành nhưng có lẽ là phụ thuộc cậu ta là một kẻ yếu đuối như thế nào. Tâm trí của cậu ta là vậy. Tôi không thể nói rằng điều đó sẽ không xảy ra, nhưng tôi tin rằng Layla sẽ có cơ hội cao hơn để biến thành một thứ khác. "

Hiện tại, Quinn quyết định giữ những lời của Hệ thống cho riêng mình.

Cậu đã có đủ vấn đề để giải quyết, và cậu không cần thêm một vấn đề khác về việc Layla biến thành một thứ khác thậm chí còn khó khăn hơn một Ngạ quỷ.



"Ồ. Suýt nữa thì quên mất." Vorden nói, khi cậu ấy đi vào gầm giường và lôi ra một chiếc túi nhỏ trước khi ném cho Quinn, Quinn giơ tay bắt lấy nó.

Quinn mở chiếc túi và nhận thấy rằng nó có vẻ như chứa đầy những viên tinh thể.

"Vì cuộc thám hiểm kết thúc sớm, chúng tớ phải giữ lại tất cả những thứ đó."

"Ý cậu là những cái này?" Quinn hỏi, với vẻ phấn khích trên khuôn mặt.

"Đúng vậy. Những viên tinh thể Wingedlizard mà cậu yêu cầu." Vorden trả lời, với một nụ cười.

Nhìn trong chiếc túi có khoảng ba mươi người trong số chúng, Quinn không thể tưởng tượng được nhóm phải làm gì để có được nhiều như vậy. Nhưng bây giờ cậu nhận ra tại sao Erin lại vô cùng khó chịu, với số lượng tinh thể này, nhóm của họ sẽ có thể đứng đầu tất cả nhóm huấn luyện.

Ngay bây giờ, mặc dù cậu đã có đủ tinh thể để tạo ra một bộ trang phục cho chính mình. Chiếc áo choàng mà Sam sử dụng đủ cứng để chặn những cú Blood swipe của Quinn đồng thời cũng rất linh hoạt. Nếu cậu có thể sử dụng thứ này để tạo ra một bộ quần áo đầy đủ thì cuối cùng cậu sẽ có thể chiến đấu trong cả ban ngày.

Mặc dù lúc đầu, cậu không chắc mình có thể nhờ ai để giúp thiết kế một bộ trang phục, nhưng đột nhiên có một người chợt xuất hiện tron đầu cậu. Logan, nếu có ai đó giỏi trong việc tạo ra mọi thứ và biết liệu điều gì có thể xảy ra hay không, cậu ấy sẽ là người được nghĩ đến đầu tiên.

Tuy nhiên, cậu không thể cứ để Peter như cũ, không thể để bất kỳ khả năng nào khiến cậu ta biến thành một con quái vật đói khát xác thịt.

Vorden có thể thấy rằng Quinn dường như đang phải vật lộn với điều gì đó. Chắc hẳn phải có lý do tại sao cậu ấy lại bảo cậu và Layla thu thập càng nhiều tinh thể đó càng tốt.

“Cứ làm bất cứ điều gì cậu cần làm,” Vorden nói. "Layla và tớ có thể giải quyết vấn đề; dù sao thì tớ cũng có một ý tưởng."

"Các cậu có chắc không, còn những người khác thì sao, các cậu ấy muốn tớ trả cho các cậu ấy không?" Quinn hỏi.

"Cậu đang nói đùa," Layla nói. "Quinn nếu không phải vì cậu hồi đó khi Dalki tấn công, chúng tớ sẽ mất mạng và bao gồm cả Erin. Cô ấy nói rằng cô ấy giận cậu nhiều nhất, cô ấy không thể phủ nhận rằng cậu đã cứu mạng chúng tớ. Ít nhất chúng tớ có thể làm là cung cấp cho cậu những tinh thể này miễn phí.”

Quinn nhìn họ một lần nữa, và biết rằng nếu có ai đó mà cậu có thể dựa vào, đó sẽ là Vorden, và thậm chí còn hơn thế nữa đó là sự giúp đỡ của Layla. "Được rồi, cứ cho tớ biết nếu có vấn đề gì, tớ lên ở khu VIP ngay phía trên."

Sau đó Quinn nhanh chóng lao ra khỏi phòng với những viên tinh thể trên tay.

“Lên khu VIP?" Layla nói. "Tớ tự hỏi cậu ấy đang làm gì ở đó."



"Ai biết?" Vorden vừa nói vừa nhún vai. Ngay lúc đó Peter bắt đầu thức dậy và dụi mắt. "Nhưng hiện tại, chúng ta có một vấn đề lớn hơn cần giải quyết."

*****

Bên trong tòa nhà năm hai, Duke đang ngồi ở bàn làm việc hút xì gà trong văn phòng của mình, ông ta không phải là người hút thuốc nhiều nhưng khi chịu áp lực lớn, ông ta thấy rằng mình có xu hướng hút nhiều xì gà hơn bình thường.

"Chết tiệt cái tên Truedream lại đến rồi!" Duke nói với chính mình.

Cánh cửa phòng sau đó bật mở khi một trong những trung sĩ đội mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu và đeo kính râm bước vào. Tên anh ta là Raphael và là một trong những giáo viên dạy học sinh năm hai. "Thưa ngài, tôi đã mang theo danh sách những cái tên mà ngài yêu cầu."

Raphael sau đó tiến đến và đưa một cây gậy nhỏ cho Duke. Khi đặt nó trên bàn, một màn hình kỹ thuật số về học viên đã xuất hiện.

"Để xem ... Có vẻ như chúng ta có sự kết hợp tốt giữa các dị năng ở đây." Duke nói. "Và anh đã kiểm tra lý lịch của tất cả những đứa này? Sẽ không có lời phàn nàn nào từ các gia đình quan trọng nếu có điều gì sai đúng không?"

"Vâng thưa ngài."

Ở đầu danh sách tên, một trong những bức ảnh của học sinh đang được hiển thị. Đó là một bức ảnh của Peter Chuck.