Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 194: Thanh Vân nội phong (4)




Nhiễm Thanh Vân đi phía sau đoàn người, nhàm chán đến ngáp một hơi dài.

Khi nào mới đến tình tiết chính đây? Nhiễm Thanh Vân nghĩ trong lòng.

" Điều kiện của bên ngài có chút khó, tôi cần thời gian để bàn bạc với những cổ đông khác, nếu có thể, xin ngài hãy ở lại đây một đêm, sáng mai tôi sẽ gửi phản hồi với các ngài." Tiểu phản diện sau khi đám phán với Bạch Long xong, toàn thân đều phủ một tầng mồ hôi lạnh, ngoài mặt lộ ra dáng vẻ cung kính.

Nói xong, tiểu phản diện liền đưa người rời đi.

Nam chính không ngốc đến nỗi ngồi im một chỗ để người khác tính kế, ngay khi tiểu phản diện rời đi, Nam chính cũng dẫn người của mình rời khỏi tàu. Tình tiết chính bắt đầu từ lúc này.

Nam chính dẫn người của mình rời khỏi tàu, nhưng lại thiếu mất nữ chính, đợi đến khi phát hiện ra, thuyền của bọn họ đã cách du thuyền hạng sang một khoảng cách. Quay trở lại sẽ rất nguy hiểm, nhưng nam chính vẫn quyết định quay trở lại cứu người.

Bây giờ nam chính không biết nữ chính, chắc chắn không có khả năng mạo hiểm quay lại, Nhiễm Thanh Vân chỉ đành lấy thân mình làm mồi, biến thành người bị quên... làm cẩn thận một chút, chắc chắn đám người kia sẽ không phát hiện ra sớm, đợi nam chính quay trở lại, y sẽ nhét nữ chính vào tay nam chính.

Tình tiết được sửa đổi, kết thúc công việc!

Nhiễm Thanh Vân cực kì hài lòng với kế hoạch của mình, bắt đầu hành động bị bỏ quên.

" Thanh Vân, qua đây, mau." Bạch Long lúc này mới nhận ra mình bỏ quên Nhiễm Thanh Vân, xoay người liền nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân đang thập thò ở phía sau, không chút chậm trễ nhón chân vẫy tay với Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân đang có ý định lẩn trốn, đột nhiên bị điểm tên cũng không hề hoảng loạn, nhấc chân đi nhanh hơn hai bước.

" Đã kiểm tra kĩ chưa?" Nam chính ở bên cạnh trầm giọng với Bạch Long. Truyện Bách Hợp

Bạch Long một lần nữa dồn toàn bộ tâm trí lên người nam chính:" A Lam cũng đã kiểm tra kĩ rồi, thỉ là thuốc nổ bình thường, vùng ảnh hưởng không quá lớn, chúng ta duy trì khoảng cách 1km là được."

" Tiến hành đi." Nam chính quyết đoán tiến vào trong tàu.

Nhiễm Thanh Vân tiến nhanh hai bước, thấy Bạch Long không chú ý, liền lùi lại mấy bước, lắc qua lắc lại liền quay trở lại du thuyền.

Giờ chỉ cần đi chém mấy quả bom kia, sau đó đợi nam chính quay lại là hoàn hảo.

Nhiễm Thanh Vân cực kì hài lòng, xách Bất Vong đi chém bom. Ai ngờ đi chưa đến ngã rẽ đã bị tiếng động bên kia đẩy ngược lại hai bước.

" Bọn chúng rời đi rồi."

" Không sao, bọn chúng chắc chắn sẽ xác định sai tầm ảnh hưởng của quả bom, với cái thuyền đó, chắc chắn sẽ bị đánh sập, bọn chúng cũng không thể sống nổi."

" Đúng nha! Bọn chúng khả định không biết phía chúng ta có năng lực khuếch đại năng lượng của quả bom."

" Mọi thứ đều đang nằm trong kế hoạch."

" Hôm nay là ngày tàn của bọn họ."

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Cũng chỉ là năng lực phóng đại ảnh hưởng của ác quỷ mà thôi, nam chính sao có thể gục được chứ. Lại nói, Nhiễm Thanh Vân đang chuẩn bị xách kiếm đi chém bom rồi, một khi bom không nổ, để xem bọn chúng khuếch cái gì.

Nhiễm Thanh Vân cười lạnh, bỏ qua đám râu ria, đi tới phòng đặt bom.

Để xem nên chém cái nào trước.

" Không ngờ đám người kia lại ngu ngốc như vậy, chút IQ đó mà dám tính kế chúng ta, đúng không Thanh Vân?" Lam Long rời khỏi điện thoại trên tay, vươn người thả lỏng, quay về sau lưng đánh giá một câu.

" Ể? Thanh Vân?" Lam Long nhìn không thấy Nhiễm Thanh Vân lần trong đám người, biểu cảm trên mặt liền cứng lại.

" Nhiễm Thanh Vân?"

" Mấy người có thấy Nhiễm Thanh Vân đâu không?" Lam Long kéo một tiểu đệ đến hỏi.

"Nhiễm hộ pháp không phải luôn đi phía sau sao?" Tiểu đệ mờ mịt.

" Ở phía sau thì tôi hỏi cậu làm gì?" Lam Long nhíu mày.

" Cái.. cái đó!"

" Mau đi tìm, xem cậu ấy đang ở góc nào, chia nhau ra." Lam Long gấp gáp.

Nhiễm Thanh Vân thân thủ không tốt, thể lực cũng không tốt... bọn họ bị bỏ lại còn có thể tự nghĩ cách, Nhiễm Thanh Vân thì khác... Nhiễm Thanh Vân căn bản không có cách bơi khỏi nơi đó.

" Bạch Long, Nhiễm Thanh Vân có ở chỗ cậu không?" Lam Long ấn điện thoại, kết nối với Bạch Long.

Bạch Long đang ở cùng nam chính, máy vừa thông, nam chính cũng nghe thấy lời nói của Lam Long.

" Thanh Vân không phải đi sau rồi sao?" Bạch Long xác định người đã xuống thuyền rồi mới cùng nam chính rời đi nha.

" Không thấy, tôi tìm khắp thuyền rồi, đều không thấy."

" Cái gì?" Bạch Long hoảng hốt.

" Có khi nào cậu ấy vẫn còn ở trên thuyền không?"

" Không... không thể đâu." Bạch Long không tin:" Cậu tìm kỹ chưa? Tìm trong nhà vệ sinh chưa?"

" Đã tìm hết rồi, đều không thấy!"

" Quay lại." Âm giọng lạnh lẽo vang lên ngay sau lưng Bạch Long.

" D... dạ!" Bạch Long khó khăn nhìn nam chính.

Nam chính sắc mặt cực kì xấu, âm trầm bước lên phía trước lặp lại:" Quay lại du thuyền."

" Mau, lão đại bảo quay lại du thuyền cứu người." Bạch Long nói với Lam Long, Lam Long nhận lệnh, ngay lập tức cho thuyền của bọn họ quay đầu lại.

Nhiễm Thanh Vân ở bên kia vừa mới đánh ngất nữ chính, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy bóng dáng thuyền của đám người nam chính.

Gấp gáp giấu Bất Vong vào trong không gian, kéo nữ chính về phía cầu thang thoát hiểm.

" Thanh Vân!" Bạch Long từ xa nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân, lớn giọng gọi, tốc độ di chuyển của thuyền về phía Nhiễm Thanh Vân càng thêm nhanh.

Nhiễm Thanh Vân nhịn ghê tởm trong lòng, vác nữ chính lên vai.

Thời điểm hai thuyền vừa chạm vào nhau, không đợi đám người Bạch Long tiến lên, Nhiễm Thanh Vân đã nhảy xuống trước, hai bước gộp thành một, lao đến bên cạnh nam chính, nhét nữ chính vào tay anh ta:" Mau, đỡ giúp tôi, cô ấy bị thương."

Nam chính đen mặt nhìn nữ nhân trong tay, không có phản ứng.

Đám người Bạch Long bên cạnh dường như bị ấn nút tạm dừng.

Nhiễm, Nhiễm Thanh Vân bị, bị dọa sợ đến hỏng não rồi à? Sao lại dám ấn nữ nhân vào tay lão đại? Muốn, muốn chết à?

Lam Long tay đặt trên bàn điều khiển ầm ầm đổ mồ hôi hột.

* Ầm*

Cột sóng to lớn xuất hiện ngay sau tiếng nổ, du thuyền to lớn bị thủng một lỗ lớn, đang điên cuồng chìm xuống, thuyền của bọn họ ở ngay gần du thuyền, chịu ảnh hưởng của trấn động, điên cuồng lắc lư. Có tiểu đệ không đứng vững, trực tiếp ngã trên sàn thuyền.

" Mau, rời đi trước." Nhiễm Thanh Vân lên tiếng đánh vỡ không khí quỷ dị, Lam long hoàn hồn, điểm tay lên bàn điều khiển.

Nam chính lúc này mới rời mắt khỏi nữ chính ở trong lòng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân chột dạ, lùi về sau một bước.

Nhìn, nhìn ta làm cái gì...

* Ầm Ầm Ầm*

Phía sau điên cuồng vang lên tiếng nổ lớn, cột nước càng ngày càng cao khiến thuyền nhỏ của bọn họ càng ngày càng lung lay dữ dội.

Nhiễm Thanh Vân đã nhét được nữ chính vào tay nam chính, đẩy đẩy cặp kính vô hình, tiến vào bên trong buồng lái, đánh chủ ý lên vị trí ghế lái của Lam Long:" Tránh ra, để tôi."

" Hả?" Lam Long nhìn biểu cảm bình tĩnh quá mức của Nhiễm Thanh Vân, dường như bị khí thế của Nhiễm Thanh Vân chi phối, vô thức rời khỏi ghế lái, nhường cho Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân ngồi trước bàn điều khiển, bắt đầu múa tay.

Mạng của nam nữ chính đều ở đây, y không thể để hai người họ thiệt mạng ở đây được.

Du thuyền hạng sang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chìm vào trong nước hình thành hố xoáy lớn, hố xoáy ngày càng mở rộng có xu hướng muốn hút thuyền của bọn họ xuống. Nhiễm Thanh Vân mặt không đổi sắc, điểm tay lên bàn điều khiển, điên cuồng ấn nút.

Đám tiểu đề bên ngoài bị đập tới đập lui, tận đến khi tìm được một vật để bám mới miễn cưỡng ổn định cơ thể. Bọn họ thấy lão đại không cần vật bám cũng có thể ổn trọng đứng trên sàn thuyền, không kìm được mà bắn ra mấy ánh nhìn ngưỡng mộ.

Nhiễm Thanh Vân vừa giữ ổn trọng cho thuyền vừa tìm cách thoát khỏi vòng xoay, tận đến khi thật sự thoát khỏi xoáy nước Nhiễm Thanh Vân mới buông tha bàn điều khiển, dưới con mắt thán phục của Lam Long, nhấc mông khỏi chỗ ngồi.

" Thanh Vân, cậu lợi hại như vậy từ khi nào?" Lam Long bỏ phòng điều khiển, chạy theo Nhiễm Thanh Vân.

Bên ngoài, nam chính vẫn đứng một chỗ ôm lấy nữ chính trong lòng, Bạch Long cùng đám tiểu đệ thì chật vật bò dậy từ dưới đất.

Đây là bị tiếng sét ái tình đánh trúng? Yêu đương từ cái nhìn đầu tiên?

Quả nhiên, cho dù thế nào đi chăng nữa thì nam chính cũng sẽ về với nữ chính mà! Vương Bội, chúng ta chuẩn bị đi thôi.

Nhiễm Thanh Vân ôm một bụng vui vẻ vì sắp được về nhà với lò sưởi, thái độ càng thêm hăng hái, vỗ vai nam chính:" Lão đại, đừng ôm mãi không buông như vậy, thân thể nữ nhân yếu đuối, ngươi vẫn nên là..."

Nhiễm Thanh Vân còn chưa nói hết câu, nam chính đã mặt than bế bổng nữ chính lên, tiến lên phía trước hai bước, không một động tác thừa, ném người xuống biển.

* Tùm*

Tiếng vật nặng rơi xuống biển tựa như tiếng của hòn đã nặng nề rơi xuống đáy lòng của Nhiễm Thanh Vân vậy!

Có ai nghe thấy tiếng cõi lòng của ta đang tan vỡ không?

Cái lùi mía, nam chính, ngươi không thể nào ném nữ chính xuống nước vô tình như vậy được, ta còn phải trở về với lò sưởi mà.

" Ngươi, ngươi, ngươi sao có thể ném cô ta xuống?" Nhiễm Thanh Vân có chút hoảng.

Nữ chính còn đang bị y đánh ngất đó, có được không hả? Ném người ta xuống biển, cho dù có là thiên thần đi chăng nữa cúng sẽ chết đó! Nữ chính chết, ta đây làm sao sửa thế giới nữa? Sẽ phải kéo ngược từ đầu đó! Ta còn muốn nhanh chóng về gặp lò sười mà...

Nhiễm Thanh Vân không can tâm, còn nước còn tát.

" Ngươi!" Nam chính túm lấy tay Nhiễm Thanh Vân, ngăn cản hành động muốn lao xuống nước cứu người của y.

" Đừng cản ta!" Nhiễm Thanh Vân hất hất cánh tay nam chính, nhưng hất lần nào nam chính cũng có thể nhanh chóng bám trở lại.

" Nhiễm Thanh Vân, ngươi dám nhảy xuống cứu cô ta xem." Nam chính gằn giọng đe dọa, khí thế rõ ràng rất lớn, dọa đám Bạch Long sợ muốn chết... lọt vào mắt Nhiễm Thanh Vân lại không khác gì cô vợ nhỏ đang ghen.

Nhiễm Thanh Vân bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ!

Sẽ, sẽ không phải như y nghĩ chứ?

Nhiễm Thanh Vân chột dạ, rụt cổ, nhìn nam chính bằng nửa con mắt:" Phó, Phó Kim Phong?"

" Thanh Vân, cậu sao lại dám gọi thẳng tên của lão đại như vậy chứ? Lão đại đăng rất tức giận, cậu mau xin lỗi lão đại đi, cậu chân thành xin lỗi, chắc chắn lão đại sẽ tha cho cậu." Bạch Long sợ anh ta mà không lên tiếng ngay thì trong cơn tức giận này lão đại sẽ ném Nhiễm Thanh Vân qua châu Phi đào vàng mất.

" Tên, tên của lão đại là Phó Kim Phong?" Nhiễm Thanh Vân sợ đến mềm chân.

Bạch Long:"..."

Lam Long:"..."

Phó Kim Phong:"..."

Cùng toàn thể các tiểu huynh đệ khác:"..."

Hộ pháp đại ca, chúng tôi biết các cậu ở trên cao, các cậu phải lo nhiều việc, thỉnh thoảng không nhận ra chúng tôi hay quên mất tên chúng tôi chúng tôi đều hết sức thông cảm... nhưng mà quên mất cả tên lão đại thì có hơi... khó có thể thông cảm.

Nhiễm Thanh Vân lần đầu tiên chịu áp lực khủng bố của lò sưởi, hai chân mềm nhũn, đại não liên tục hiện ra những phương pháp nhận lỗi hữu hiệu như quỳ bàn giặt, quả bàn phím, quỳ vỏ sầu riêng gì đó...

" Đại..."

" Nhận ra rồi?" Phó Kim Phong nói bằng giọng rét lạnh.

" Nhận ra rồi, nhận ra rồi, là ta có mắt như mù, thấy sông không thấy suối, thấy chân núi mà không thấy đỉnh núi,.." Nhiễm Thanh Vân bị dọa trực tiếp cộp một tiếng quỳ xuống sàn tàu, một mặt hổi lỗi ôm lấy chân Phó Kim Phong.

Bạch Long:"..."

Lam Long:"..."

Cậu ta nói sảng cái gì vậy? Còn, còn dám ôm chân lão đại nữa... cậu ta không biết lão đại ghét nhất là cầu xin mít ướt sao?

Bạch Long cảm thấy Nhiễm Thanh Vân không cứu được nữa rồi, không những nhét nữ nhân vào lòng lão đại, còn quên mất tên của lão đại, sau đó còn ôm chân lão đại khóc nữa chứ!

Lam Long đồng suy nghĩ với Bạch Long, y còn cẩn thận nhìn xuống biển để xem xung quanh có cá mập hay không, nếu không có, vậy thì cầu mong Nhiễm Thanh Vân có thể chịu đựng được đến khi Hắc Long cho người tới vớt.

Nhiễm Thanh Vân ngoài mặt làm nũng với Phó Kim Phong, trong lòng đã lật Vương Bội lên chửi năm nghìn từ...

[ Chủ nhân, tôi không có, trong khái quát thế giới, tôi có để chú thích tên cho ngài rồi mà, là ngài không chịu đọc.] Vương Bội cảm thấy mình cực kì oan uổng.

Đánh rắm, ngươi rõ ràng biết lò sưởi là nam chính lại dám không nói với ta.

[ Tôi tưởng chủ nhân vừa động vào đã phát hiện ra người ta rồi...]

Cứt chó, ta biết là lò sưởi, ta còn làm mấy cái hành động gán ghép lò sưởi với nữ nhân khác à? Nam nhân khác cũng không bao giờ, biết chưa hả?

[ Thì tôi tưởng chủ nhân muốn sửa xong thể giới mới chịu cùng lò sưởi nói chuyện yêu đương.]

Nói cái rắm, cút!

[...] Vương Bội cũng chỉ trở đợi câu nói này, trực tiếp ôm đuôi chạy mất. Chủ nhân đáng sợ quá, quả nhiên nó vẫn không nên thông đồng lừa chủ nhân mà! Chủ nhân học người khác nói mấy lời thô tục, thật đáng sợ!

Vương Bội cụp đuôi chạy mất, bỏ lại Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong trong thế giằng co.

Cuối cùng Phó Kim Phong hừ lạnh một tiếng, đá Nhiễm Thanh Vân ra, xoay người bước vào trong khoang thuyền.

Nhiễm Thanh Vân:"..."

" Thanh Vân, cậu để lão đại bình tĩnh một chút, lão đại cũng chưa nói sẽ phạt cậu cái gì, còn nước còn tát." Bạch Long tiến đến vỗ vỗ vai Nhiễm Thanh Vân an ủi.

" Tát cái quần!" Nhiễm Thanh Vân hất tay Bạch Long ra, đứng bật dậy, theo sau Phó Kim Phong. Cửa phòng không đóng, rõ ràng là đợi Nhiễm Thanh Vân vào.

Nhiễm Thanh Vân bộ dạng không khác gì sói lớn bị cắt hết móng vuốt, rụt đầu cụp đuôi, tiến vào bên trong.

Phó Kim Phong ngồi trên ghế đối diện cửa lớn, lạnh lẽo nhìn Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân chân nhanh hơn não, nhanh nhẹn quỳ xuống:" Đại Đại, anh sai rồi, anh không nên không nhận ra em, không nên tính kế em, càng không nên nhét nữ nhân khác vào tay em."

" Biết sai rồi?"

" Biết sai rồi! Anh không nên làm như vậy, mong em tha thứ cho anh, sau này anh không dám nữa."

" Ừ hử?"

" Đại Đại, làm việc cả ngày, chắc em cũng mệt rồi, để anh đấm bóp cho em, xoa xoa một chút liền đỡ." Nhiễm- chó trung thành- Thanh Vân chạy như bay tới bên cạnh Phó Kim Phong, cẩn thận bóp vai cho y, xoa xoa đầu.

" Dừng!" Phó Kim Phong cau mày, hất tay Nhiễm Thanh Vân ra, dư quang nơi đáy mắt dừng ở biểu cảm trên mặt Nhiễm Thanh Vân.

" Phụt... hắc hắc..." Phó Kim Phong nhịn không được nữa, biểu cảm nghiêm nghị nhanh chóng bị phá vỡ, môi mỏng bị kéo căng, cười đến mức có thể nhìn thấy hàm răng trắng ẩn hiện.

Nhiễm Thanh Vân:"..."

" Em, em lừa anh!" Lần này đến lượt Nhiễm Thanh Vân đen mặt.

" Không, không có." Phó Kim Phong phủ nhận:" Hơn nữa, trước đây anh cũng trêu em như vậy mà."

" Anh trêu em như vậy hồi nào?"

" Lúc em làm người cá ấy, anh cũng cười em..."

" Ồ, nhớ rồi!" Nhiễm Thanh Vân gật gù, không biết từ lúc nào đã cùng Phó Kim Phong chen vào trong ghế, còn vòng tay ôm lấy người ta.

Tận đến lúc Phó Kim Phong hồi thần, muốn đẩy người ra thì ngoài cửa lại vang lên giọng nói lo lắng của Bạch Long.

" Lão đại, Hắc Long tới rồi, chúng ta về thôi."

" Thanh Vân quả thật có sai, nhưng lão đại đừng có đánh chết cậu ta nha!"

" Đúng đó, chừa cho cậu ấy một con đường sống đi ạ."

Phó Kim Phong liếc mắt nhìn người bên cạnh đang nhe răng cười, tay còn không thành thật dừng ở eo y.

" Đại Đại, em nghe chứ? Em chừa cho anh một con đường sống nha!" Nhiễm- chó lớn- Thanh Vân cúi đầu làm nũng.

" Còn không mau xuống, bọn họ sắp vào rồi kìa." Phó Kim Phong hăng giọng.

" Đại Đại vẫn là đáng yêu nhất!"

Nhiễm Thanh Vân phát hiện lò sưởi chính là nam chính, đương nhiên không có khả năng sẽ tiếp tục gắn kết nữ chính với lò sưởi, nhiều lúc nhớ lại, Nhiễm Thanh Vân còn hận không phải là do tự tay y ném nữ chính xuống biển kìa.

Sau chuyến bàn chuyện làm ăn trên biển trở về, đám người Bạch Long phát hiện quan hệ giữa lão đại của bọn họ và Nhiễm Thanh Vân thay đổi chóng mặt. Khi không có Nhiễm Thanh Vân bên cạnh, khí chất của lão đại vẫn luôn hắc ám đáng sợ, đến khi có Nhiễm Thanh Vân bên cạnh, người đảm nhiệm máy lạnh công suất lớn lại là Nhiễm Thanh Vân, còn lão đại đầu đội trời chân đạp đất của bọn họ lại bày ra bộ dáng giống như cô vợ nhỏ, đứng ở phía sau.

Hắc Long cảm thấy hai người bọn họ bị đoạt xá rồi.

" Thật đó, dạo này tiểu thuyết mạng cực kì thịnh hành thể loại đoạt xá, theo tôi quan sát, biểu hiện của hai người họ cực kì giống!"

Đối với suy nghĩ này của Hắc Long, Bạch Long cùng Lam Long đồng loạt ném cho anh ta ánh mắt nhìn thiểu năng.

" Hai người không tin tôi sao? Đợi chút!" Hắc Long rút máy điện thoại trong túi quần ra:" Đây, hai người đọc đi, cực kì giống."

Bạch Long:"..."

Lam Long:"..."

" Này này, đọc đi, giống thật đó." Hắc Long kiên định chìa màn hình điện thoại ra trước mặt Bạch Long cùng Lam Long, Bạch Long liếc mắt nhìn Lam Long một cái, cả hai không nói một lời, đồng thời đứng dậy, xoay người rời đi, bỏ lại Hắc long cùng màn hình phát sáng của chiếc điện thoại.

Màn hình điện thoại hiển thị web đọc truyện lớn nhất hiện tại, ngay góc màn hình còn chạy một dòng chữ... là tên của cuốn tiếu thuyết Hắc Long đang đọc dở: Sau khi xuyên không tôi cùng tổng tài hắc bang bàn chuyện yêu đương.