" Bảo Bảo, em bị làm sao thế?" Phó Kim Phong bị nhiệt độ cơ thể của Nhiễm Thanh Vân dọa sợ.
Bình thường, nhiệt độ cơ thể của Nhiễm Thanh Vân đều rất thấp, là thấp đến không thể tưởng tượng nổi, Phó Kim Phong chưa từng gặp con mèo nào nhiệt độ thấp như thế. Nhưng Nhiễm Thanh Vân sinh hoạt rất bình thường, dường như nhiệt độ cơ thể thấp cũng không ảnh hưởng đến cơ thể của mèo nhỏ.
Phó Kim Phong cũng không để ý.
Ở cùng nhau gần một năm, y chưa từng thấy Bảo Bảo bị bệnh.
Hôm nay, tại sao đột nhiên bị bệnh rồi?
Nhiễm Thanh Vân không còn cách nào, vừa từ trên phòng chạy xuống bàn ăn đã bị hệ thống cưỡng ép đi vào trạng thái chữa trị, tinh thần mê man.
Trong cơn mê, Nhiễm Thanh Vân chỉ mơ hồ nghe được tiếng gọi đầy lo lắng của lò sưởi nhà mình, sau đó cơ thể bị người ta xách lên.
" Bác sĩ, mau cứu em ấy đi!" Phó Kim Phong đưa Nhiễm Thanh Vân chạy đến một tiệm thú ý, một câu nói đó, tựa như dùng cả sinh mạng để nói.
Bác sĩ bị bộ dạng sắp khóc của Phó Kim Phong dọa sợ, nhanh chóng bỏ việc đang làm dở trên tay xuống, đỡ lấy Nhiễm Thanh Vân từ tay Phó Kim Phong.
Nhiễm thanh Vân bị đặt trên giường khám, cơ thể mèo nhỏ hơi run rẩy.
" Bác sĩ, làm ơn cứu em ấy giúp cháu!"
" Tôi sẽ cố hết sức, cậu đừng quá lo lắng." Bác sĩ vốn cũng bị nhiệt độ cơ thể của Nhiễm Thanh Vân dọa sợ, kinh nghiệm bao nhiêu năm chữa bệnh cho động vật, y cũng chưa từng gặp phải trường hợp như thế này, nhưng với trách nhiệm của một bác sĩ, việc khuyên nhủ người nhà bệnh nhân cũng là của ông ta.
" Cảm ơn bác sĩ." Phó Kim Phong khó khăn nói, ngồi ở hàng ghế chờ, ánh mắt cố định ở bên người Nhiễm Thanh vân, một giây cũng không rời đi.
Bác sĩ vẫn còn đang khám, tiếng chuông điện thoại của Phó Kim Phong đã vang lên.
Cái điện thoại này y vừa mới mua chưa bao lâu, số người biết số điện thoại của y cũng không nhiều, không ngoài dự đoán, là của bố y.
Phó Kim Phong ấn nút nghe:" Bố ạ! Con hôm nay không về, bố cứ ăn trước..."
" Mày là con của lão già này?"
" Ông là ai? Tại sao lại cầm máy điện thoại của bố tôi?"
" Tao là ai? Cái này, thì phải hỏi ông bố ham chơi của mày rồi."
" Gì chứ?"
" Bố mày chơi bài, vay tiền của bọn tao, cũng không nhiều, 100 triệu."
Phó Kim Phong trong người chỉ có hơn 10 triệu:"..."
Số tiền này, còn là do mèo nhỏ Nhiễm Thanh Vân đưa cho.
" Tôi lấy đâu ra tiền trả cho các ông?"
" Tao gọi mày, không phải là để giúp mày trả lời những câu hỏi."
" Địa chỉ xxx, mang tiền tới, nếu không, bố mày sẽ không toàn vẹn trở về đâu."
Bố của Phó Kim Phong mặc dù nghiện rượu nhưng chưa từng động đến bài bạc, Phó Kim Phong nhất thời không hiểu, bố của y tại sao lại dính vào nặng lãi.
Ánh mắt phức tạp nhìn về phía con mèo đen nhỏ trên bàn khám.
Phó Kim Phong hơi nghẹn giọng:" Bác sĩ, cháu có việc rời đi trước, một lát sẽ quay lại đón bé."
" Được, cậu cứ đi đi." Bác sĩ nghe được cuộc trò chuyện của cậu, cũng đoán được có chuyện đại sự, không chậm chễ Phó Kim Phong.
Dù sao bệnh này ông ta cũng chưa khám xong, tùy tiện tiếp tục làm kiểm tra.
Nhiễm Thanh Vân còn bị giam trong buồng tối, thân trí mơ hồ, trong đầu đã hiện ra âm cảnh báo của hệ thống.
[ Cảnh báo, mức độ an toàn của mục tiêu đang giảm xuống, cưỡng chế kết thúc trị liệu, đề nghị chủ nhân mau đi cứu người.]
Nhiễm Thanh Vân mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, cơ thể còn bị một ông già mặc đồ trắng động loạn.
" Mày cuối cùng cũng tỉnh rồi?" Ông bác sĩ chưa kịp làm gì, Nhiễm Thanh Vân đã tỉnh, thở phào một hơi.
" Mày định đi đâu thế? Chủ nhân của mày bảo ở đây đợi, một lát sẽ tới đón mày."
Một lát tới đón? Sợ là ta không đi, đến tự bò đến bệnh viện y còn không làm được.
" Mèo con, này..." Bác sĩ mặc dù đã ngăn cản nhưng Nhiễm Thanh Vân thân thủ nhanh, dễ dàng tránh khỏi khống chế của bác sĩ, chạy ra ngoài cửa tiệm thú y.
Là mèo không thể đón taxi.
Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể tự đi bằng hai đôi chân của mình, chạy theo mũi tên chỉ dẫn.
Nhiễm Thanh Vân chạy đến trước cửa, phát hiện địa điểm là một quán bar ngầm khá lớn, cấm thú nuôi.
Nhiễm Thanh Vân không thể vào bằng cửa chính, chỉ có thể leo tường vào.
Địa điểm chỉ dẫn là dưới tầng hầm, Nhiễm Thanh Vân lại leo từ tầng thượng, đợi đến khi chạy tới nơi cũng là chuyện của hơn 20 phút sau.
Nhiễm Thanh Vân đứng trước cửa một căn phòng, cửa sổ không có, lỗ thông khí cũng không có, bảo y làm sao vào?
Phòng cách âm rất tốt, cho dù tai mèo có thính cũng không thể nghe thấy động tĩnh bên trong.
Có tiếng bước chân lại gần, hành lang dài trống không, cơ bản không có chỗ để Nhiễm Thanh Vân trốn.
Nháy mắt, đã có bóng người xuất hiện ở khúc cua hành lang.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Bình tĩnh, ta có thể! Cơ thể loài mèo cũng không thể nào làm khó được ta.
Ta là ai chứ! Đến bảo vệ lò sưởi của mình còn không làm được thì cũng quá mất mặt rồi.
- ---
Đột nhiên nhận ra hôm nay sinh nhật tôi