Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 31: Xin chào hoàng thượng (xong)




Phó Kim Phong đổi chỗ ở, cũng phải đổi cả chỗ làm.

Công việc kia rất tốt, y rất luyến tiếc nó, nhưng không biết phải làm thế nào.

Nhiễm Thanh Vân đột nhiên phải nghĩ cách mua một tiệm nhỏ gần nhà trọ của Phó Kim Phong:"...."

Tên này xuất hiện là để đem phiền phức tới cho anh đúng không?

Trước khi Phó Kim Phong chuyển nhà 1 tháng, Nhiễm Thanh Vân đã phải âm thẩm khảo sát thị trường rồi. Nhiễm Thanh Vân hai chân trước đặt trên màn hình điện thoại, là Nhiễm Thanh Vân nhân lúc Phó Kim Phong đi tắm sử dụng điện thoại của y.

" Bảo Bảo, làm gì vậy?" Phó Kim Phong quấn nửa khăn tắm, bước ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy con mèo đen đang đè lên điện thoại, cái chân nhỏ đặt lên màn hình, dùng cục thịt dưới chân lướt điện thoại. Y có chút tò mò, tiến đến bên cạnh Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân:"...."

Hắn có coi ta là yêu tinh rồi mang đi thiêu sống không?

Thật ra Phó Kim Phong luôn coi Nhiễm Thanh Vân không phải mèo bình thường, dù sao biểu hiện của anh cũng rất đặc biệt, bây giờ thêm việc biết sử dụng điện thoại cũng không khiến y quá ngạc nhiên.

Phó Kim Phong tóm lấy cổ Nhiễm Thanh Vân, cẩn thận xoa xoa bộ lông óng mượt.

" Bảo Bảo có hứng thú với mấy thứ này sao?"

Phó Kim Phong nhìn một loạt hình ảnh hiện trên màn hình, mỉm cười.

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Trước khi Phó Kim Phong tiến tới, Nhiễm Thanh Vân đã tùy tiện mở một trang web khác, phát hiện lại là web đen mà thanh thiếu niên hay dùng.

Nhìn hình ảnh hiện ra trước mắt, Nhiễm Thanh vân mặt vô biểu tình, ánh mắt lạnh nhạt.

Không phải y cố tình giả bộ, mà là Nhiễm Thanh Vân thật sự không hiểu web này có ý nghĩa gì. Che giấu được hành động xem bất động sản của mình, Nhiễm Thanh Vân nhảy xuống khỏi giường, bước vào nhà tắm.

" Em không cần ấn nút đâu, sẽ gãy móng nữa đó! Một lát anh giúp em ấn." Phó Kim Phong thấy Nhiễm Thanh Vân đi vào nhà vệ sinh, trên mặt ẩn hiện nụ cười, thoát trang web ra.

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Ấn bồn cầu mà thôi, ta còn không thể sao? Vớ vẩn.

Xung quanh nhà trọ của bọn họ, cứ hễ là quán nước thì đều là tri nhánh của chuỗi cửa hàng lớn nào đó, việc thu mua gặp rất nhiều khó khăn. Nhiễm Thanh Vân tìm không được chỗ có thể mua, thời gian Phó Kim Phong nhập học đã đến!

Đành phải quyết định tự mở một quán!

Mở quán rất phiền phức, vừa phải sắp xếp đồ đạc còn phải dính đến đăng kí kinh doanh, tìm một người đứng tên giúp cũng tốn rất nhiều thời gian.

Tận đến khi Phó Kim Phong chuyển lên, quán mới chỉ gọi là thu xếp ổn thỏa.

Nhiễm Thanh Vân hạ lệnh muốn thuê nhân viên, quản lý vừa nhận chức có chút khó hiểu. Quán còn chưa làm xong, đã muốn thuê nhân viên?

Quản lý trong lòng thắc mắc, nhưng vẫn phải nghe theo chủ, sắp xếp dán giấy tuyển nhân viên.

Không ngoài dự tính, thuê được Phó Kim Phong.

Nhiễm Thanh Vân trả lương cho Phó Kim Phong nhiều đến mức quản lý cũng phải đỏ mắt, ở trong quán âm thầm chèn ép Phó Kim Phong.

Tận đến khi quản lý bị đuổi việc, mới ngờ ngợ đoán ra, Phó Kim Phong này cũng ông chủ quán nhất định có quan hệ không được bình thường.

Quản lý hiện tại hối hận cũng đã muộn.

Nhiễm Thanh Vân ngồi trên vai Phó Kim Phong, tiếp tục thu hút ánh nhìn của đám sinh viên đại học.

Sinh viên đại học móng vuốt còn dài hơn đám nữ nhân trung học rất nhiều, nhìn thấy Phó Kim Phong liền điên cuồng lao đến.

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Để ta cào chết bọn chúng!

Phó Kim Phong lên đại học năm ba, bị một nữ nhân câu dẫn, mềm lòng đồng ý cùng nàng ta hẹn hò.

Lò sưởi của mình sắp bị đoạt đi, Nhiễm Thanh Vân vô cùng không vui.

" Bảo Bảo, em không thích anh đi hẹn hò sao?"

"..."

" Sao em lại không thích, anh hứa với em, cho dù có hẹn hò cũng sẽ luôn mang em theo, luôn ôm em." Y mặc dù không muốn, những kiểu gì đến tuổi cũng phải thành gia lập nghiệp, sớm hay muộn cũng phải cùng người khác hẹn hò.

Mặc dù luôn cảm thấy làm như vậy đối với Bảo Bảo rất có lỗi, nhưng nghĩ kĩ lại, Bảo Bảo cũng chỉ là một con mèo mà thôi.

Nhiễm* chỉ là một con mèo mà thôi* Thanh Vân:"..."

Cảm thấy bị lò sưởi phản bội.

Siêu tức giận.

[ Chủ nhân, ngài định làm gì, bình tĩnh.]

Không định làm gì cả.

[ Ngài phải nghĩ thoáng ra, chúng ta chỉ cần ôm mục tiêu nhiệm vụ nâng cao tiến độ trị liệu mà thôi, mục tiêu nhiệm vụ ở bên người khác nhưng cũng đã hứa sẽ không bỏ rơi ngài rồi mà.] Phải khuyên chủ nhân thật kỹ.

Biết rồi, cút đi.

[ Chủ nhân, ngài đừng nghĩ mấy thứ kia nữa.]

Nhiễm Thanh Vân không muốn tiếp tục nói chuyện cùng hệ thống, ánh mắt hướng về phía Phó Kim Phong đang cũng một nữ nhân cười nói.

Đáy lòng bị một cảm xúc không tên bao phủ.

Không được, lò sưởi chỉ có thể để một mình ta ôm.

Hôm nay trời cũng mưa rất to, là một cơn mưa đặc trưng của mùa hạ, Nhiễm Thanh Vân đứng dưới màn mưa, bộ lông ướt sũng, ánh mắt lãnh đạm nhìn đám đống trước mặt.

Tiếng hô hoán, tiếng động cơ xe đan vào nhau, lan tràn lấn át tiếng mưa rơi trên mái nhà,

[ Không tìm được tín hiệu của mục tiêu nhiệm vụ. Đang load.]

- ---

[ Chủ nhân, sao ngài có thể làm chuyện như vậy hả?]

Hắn muốn phải bội ta, mà phải bội ta chỉ có một kết cục.

[ Ngài sao có thể không nói lý lẽ như thế chứ? Ngài rõ ràng là không nói cho y vấn đề của ngài, y không hiểu rõ, làm sao có thể làm tốt theo ý của ngài được.]

Ồ, Vậy ra là lỗi của ta sao?

[ Chính là lỗi của ngài đó...!!!] Tức chết bổn hệ thống.